Để mà nhận xét một cách công tâm thì trong 4 đứa con dâu, ông Chu thấy vợ thằng tư đứng nhất mọi mặt chỉ trừ một khuyết điểm duy nhất đó là vung tay quá trán. Thế nhưng nó giỏi tiêu tiền mà cũng giỏi kiếm tiền, mỗi tháng kiếm về mười mấy đồng tiền còn có mấy phần công điểm.

Vợ thằng tư nuôi nấng và giáo dục con cái rất tốt, đối xử với cha mẹ chồng đúng mực, nhà nó ăn gì sẽ cho ông bà ăn cái đó, không có chuyện phân bì hoặc giấu lên ăn riêng ăn chung. Sức ăn của ông rất lớn nhưng

tuyệt nhiên con dâu không phàn nàn nửa lời, chỉ lẳng lặng nấu thêm cơm và thức ăn để đảm bảo ông ăn no bụng.

Ngẫm ra cũng thật trùng hợp, ngay từ ngày chúng nó còn bé ông với bà bạn già đã cưng chiều thằng tư nhất, còn tính toán sau này về già sẽ ở cùng với vợ chồng nó nhưng mấy năm đầu sau khi nó kết hôn, vợ nó quá quắt quá, khiến ông bà chẳng dám trông cậy vào nữa. Vốn đã từ bỏ ý định ai ngờ vợ thằng tư thay đổi 180 độ, càng ngày càng biết điều và hiếu thuận hơn. Giờ nghĩ lại chắc có lẽ là do có chồng ở nhà nên tâm tính con dâu mới thay đổi thành như vậy. Tốt rồi, cuối cùng ông với bà bạn già đã yên tâm tìm được chỗ dựa cuối đời rồi.

Mà thật ra nói ông cưng chiều thằng tư nhất cũng không hẳn, chỉ là ông đặt tình thương ở nơi nó nhiều hơn một chút thôi chứ tuyệt đối không có chuyện thiên vị một mình nó mà bạc đãi nhưng đứa khác, cho cái gì cũng phải chia đều, bằng không làm sao chúng nó chịu để yên.

“Ông nội ơiiii, về uống chè đậu xanhhh…”

Ngồi ngẫm nghĩ mà thất thần lúc nào không hay, mãi sau nghe tiếng Tam Oa gọi, ông Chu mới giật mình.

“Thôi không nói chuyện nữa, tôi đi về uống chè đậu xanh đây.” Ông Chu chậm rãi đứng dậy nói với mấy ông bạn già rồi lững thững đi bộ về nhà.

Đám bạn già lại được dịp cảm khái, aiza, đúng thật là, cùng tuổi mà không cùng mệnh nha, sao bọn họ không có được phúc khí giống lão Chu nhỉ?!

Lao động cùng nhau hết nửa cuộc đời, hiện tại lão Chu chỉ cần lấy 6 phần công điểm, thế mà bọn họ vẫn phải nai lưng gắng sức lấy 10 phần. Hết cách rồi, tranh thủ làm được ngày nào hay ngày đấy, chứ không mai mốt về già con cháu lại ghét bỏ không nuôi thì chết dở.

Uống xong chè đậu xanh, ông Chu cùng bà Chu ẵm Tiểu Tô Tốn về Chu gia tắm rửa nghỉ ngơi.

Tắm xong mới hơn 7 giờ tối, hai ông bà chưa buồn ngủ cho nên trải chiếu ngồi ngoài sân hóng mát, tiện thể để nhóc Tô Tốn chơi thêm một lúc nữa.

Anh cả Chu vừa tắm xong đi ngang qua sân thấy cha mẹ ngồi chơi nên tiến lại hỏi thăm: “Cha, có phải cha có chỗ nào không khoẻ không?”


Ông Chu ngây ra một lúc mới phản ứng lại: “Sao tự dưng lại hỏi thế?”

Bà Chu quở mắng: “Phủi phui, đang yên đang lành nói bậy nói bạ cái gì đấy?”

Anh cả Chu vội phân bua: “Không không, tại hôm nay con nghe người chấm công nói gần đây cha lấy có 6 phần công điểm thôi.”

Anh hai và anh ba Chu đều không biết chuyện này, vừa nghe anh cả nói thế thì sửng sốt chạy vọt ra nhao nhao hướng về phía ông Chu hỏi: “Cha, trong người cha có chỗ nào không thoải mái, cha cứ nói ra, cha đừng giấu tụi con…”

Bà Chu tức giận lớn tiếng: “Nào nào, chưa gì mà cứ làm ầm làm ĩ lên cái gì đấy. Các anh không tính để cho cha nghỉ ngơi hả, làm cũng đã làm cả đời rồi, trách nhiệm với con với cái cũng đã xong hết rồi, giờ là lúc hai ông bà già chúng tôi cần nghỉ ngơi.”

À hoá ra là vậy, mấy anh em đưa mắt nhìn nhau.

Ông Chu đánh mắt nhìn lần lượt 3 thằng con trai, nhướng mày hỏi: “Sao? Các anh có ý kiến?”

Anh cả, anh hai, anh ba Chu cùng lắc đầu: “Không có ý kiến, không có ý kiến…”

Suy nghĩ cẩn thận một chút, anh hai Chu mới nhỏ giọng hỏi: “Nhưng mà việc cha lấy 6 phần công điểm, nhà chú tư có biết không?”

Ông Chu bình tĩnh đáp: “Biết.”

Bà Chu cũng rất bình tĩnh, hiện tại hai ông bà đều sắp sang tuổi 65, trước đây vì lo lắng chuyện chung thân đại sự của ba anh em Đại Oa nên mới phải gắng sức làm việc. Nhưng bây giờ tình huống đã khác, mẹ tụi nó đã là giáo viên trung học, Đại Oa lại được nhà nhà săn đón, đâu còn chỗ cho ông bà góp sức thế thì tội gì mà phải hành hạ hai cái thân già này?

Tuy nhiên trước khi đưa ra quyết định, bà Chu đã đi tìm Chu Thanh Bách thương lượng.

Chu Thanh Bách gật đầu ngay nhưng buổi tối về vẫn thông báo với bà xã một câu. Đúng như dự liệu của anh, vợ chồng anh cùng chung suy nghĩ.

Ngay sáng hôm sau, Lâm Thanh Hoà cũng đã nói chuyện này với ông Chu.

Trước thái độ của vợ chồng thằng tư, ông Chu hoàn toàn yên tâm đi rút công điểm xuống còn 6 phần.

Anh cả Chu, anh hai Chu và anh ba Chu đều sửng sốt, không ngờ chuyện này lại dễ dàng được thông qua đến vậy.

Buổi tối trước khi đi ngủ, anh cả Chu đem chuyện này kể lại với vợ. Cuối cùng anh chốt một câu: “Vợ chú tư thay đổi nhiều ra phết.”

Chị cả Chu chỉ yên lặng lắng nghe chứ không lên tiếng, luận về hiếu thuận, các chị kém xa thím tư, nhưng điều kiện kinh tế không cho phép, có muốn so cũng không có khả năng.

Anh cả Chu lại cười nói tiếp: “Thôi được rồi, cha nghỉ ngơi cũng tốt, già rồi không nên vất vả quá. À, thấy bảo mấy thằng nhóc Đại Oa học rất giỏi, nếu tương lai có thể thi đậu đại học thì tốt quá, đảm bảo cha sẽ còn vui mừng hơn nữa.”

Chị cả Chu: “Nếu thật sự thi đâu, không chỉ có cha mà toàn thể đại gia đình ta đều vui mừng.”

Lời này của chị cả Chu là thật lòng, chị rất hy vọng Đại Oa có thể thi đậu đại học. Một người làm quan cả họ được nhờ, không phải sao? Sau này nó thành tài nhất định sẽ kéo mấy đứa em họ một tay.

Không hẹn mà gặp, đây đồng thời cũng là suy nghĩ của chị hai và chị ba Chu.

Từ sau khi tuyệt giao với Vương Linh, chị hai Chu đã thu liễm không ít, tuy rằng đôi lúc cái bản tính thích so đo vẫn trồi lên nhưng trên cơ bản đã khá hơn xưa rất nhiều.

Thật ra điều này rất dễ lý giải.

Trước đây, Lâm Thanh Hoà tốt hơn chị ta, nhưng chỉ một chút thôi nên chị ta mới sinh lòng ghen ghét, đố kỵ.

Còn bây giờ, Lâm Thanh Hoà quá xuất sắc, mà sự xuất sắc này là thứ cả đời chị ta không theo kịp, vì thế chị ta chỉ có thể ngẩng đầu nhìn chứ chẳng thể nổi lên tư tâm.

Tuy nhiên chị hai Chu vẫn biết rất rõ, cả con mình và con Lâm Thanh Hoà đều là con cháu Chu gia. Mâu thuẫn chị em dâu sẽ không ảnh hưởng tới việc Đại Oa giúp đỡ Chu Hạ.

Nói tóm lại, chỉ vì chuyện thi đại học ở tương lai xa tít tắp mà Đại Oa bỗng trở thành một nhân vật nổi như cồn khắp Chu gia thôn.

Sau bữa tối, Lâm Thanh Hoà nhân cơ hội tâm sự với con trai.

Cô nhướng mày hỏi: “Phát biểu cảm nghĩ mẹ xem nào?”

Đại Oa trầm giọng nghiêm túc nhả ra một câu: “Muốn đội vương miện phải chịu được sức nặng của nó.”

Lâm Thanh Hoà không khách khí bật cười: “Cảm thấy áp lực hả?”

Đại Oa lắc đầu: “Cũng không hẳn, chẳng qua là con không thích mấy cô mấy thím cứ nhét đồ cho con.”

Về chuyện học tập, Đại Oa không hề có áp lực vì ngay từ đầu nó đã xác định mục tiêu học xong Cao trung sẽ vào Đại học Công Nông Binh.

Đại Oa chưa biết mấy năm nữa nhà nước sẽ khôi phục thi đại học cho nên hiện tại mục tiêu lớn nhất của nó chính là trường đại học Công Nông Binh.

Lâm Thanh Hoà chỉ nói vài câu rồi giục con đi nghỉ ngơi sớm, chiều nay gặt cả buổi ngoài ruộng chắc cũng đã mệt nhoài rồi.

Sau đó cô cùng Chu Thanh Bách trở về phòng, cô bảo anh nằm xuống giường còn cô ngồi bên mép giường massage lưng cho anh.

Ai ui, người đàn ông này toàn thân đều là cơ bắp, chỗ nào cũng rắn như đá.

Lâm Thanh Hoà vừa nắn bóp vừa cười nói: “Thanh Bách, con trai chúng ta trưởng thành rồi, bắt đầu có phiền não rồi nha.”

Trước mắt, mọi chuyện đều nằm trong dự tính của Lâm Thanh Hoà nhưng tương lai ra sao cô không nắm chắc. Cốt truyện đã bị cô sửa lung tung rối loạn, không biết sức mạnh của nguyên tác tới đâu, liệu có gây ảnh hưởng gì tới diễn biến tiếp theo không. Nhưng có một điều cô dám khẳng định đó là ba nhân vật đại gian ác đã không còn tồn tại. Ngay từ khi còn nhỏ, cô đã rèn cho chúng tam quan ngay thẳng, biết phân biệt phải trái đúng sai, hiểu thế nào là luân thường đạo lý, cô tin chắc rằng ba đứa trẻ này lớn lên sẽ không làm những việc thương thiên hại lý, gây hại tứ phương.