Buổi tối Từ Ninh hấp một nồi màn thầu, một nồi bánh bao, bánh bao là bánh bao tóp mỡ đậu que khô.

Mấy ngày hôm trước rán mỡ còn thừa một ít, Từ Ninh lại lấy một bát từ trong không gian ra, tóp mỡ trong không gian là mười con heo lúc trước, tràn đầy hai chậu.

Mỗi khi Từ Ninh rán mỡ heo đều lấy ra một ít trộn lẫn với nhau.

Miếng thịt lợn rừng dùng muối ngâm, Từ An nói: “Chị, có muốn đưa ít thịt cho chú ân nhân hay không?”Từ Ninh nói:“Khoan hãy đưa, chuồng bò còn có người khác, không biết phẩm tính của người nọ thì đừng tùy tiện đưa qua.

Nhỡ đâu gây ra phiền phức cho ân nhân, vậy chúng ta chính là lấy oán trả ơn.

”Từ An nói:“Chị, ông Thất là người tốt, ông ấy ăn cùng một nồi cơm với chú ân nhân.

Có một lần em đến bờ sông nhỏ mò cá, dì ở chuồng bò khiêng củi từ trên núi xuống, người trong thôn làm biếng muốn cướp, bị ông Thất cầm pín bò đánh chạy.


”Từ Ninh nghĩ một lát: “Vậy đưa ít bánh bao, màn thầu qua đó trước.

”Sau khi nói xong thì cầm mười cái bánh bao, mười cái màn thầu đưa qua.

Hai người là ăn cơm tối xong mới đi, đi sớm sợ gặp thôn dân từ trên núi xuống và thanh niên trí thức đi múc nước.

Hai người đi tới chuồng bò, Từ Ninh nói với ông Thất:“Ông Thất, đây là màn thầu và bánh bao cháu hấp, đưa mấy cái cho mọi người ạ.

”Sau khi nói xong thì liếc nhìn bên trong một cái.

Ngày hôm qua trên người chú ân nhân dính máu lợn rừng trở về, ông Thất đã biết, không để hai người đi vào, nhận lấy màn thầu và bánh bao nói với hai chị em:“Cảm ơn thanh niên trí thức Từ và Tiểu An, buổi tối ba bọn ông còn chưa ăn cơm đâu, lát nữa sẽ nếm thử tay nghề của thanh niên trí thức Từ.

”Từ Ninh hiểu rõ ông Thất đã biết chuyện xảy ra trên núi ngày hôm qua.

Sau khi từ chuồng bò trở về, Từ Ninh ngồi trên giường đất vá áo, Từ An ngồi ở đó viết chữ.

Từ Ninh định đưa cậu bé đi học sau khi kết thúc vụ thu, Từ An đã xuống nông thôn ba năm, trong khoảng thời gian này bổ túc, vừa vặn sau khi thu hoạch vụ thu là năm 4.

Lúc trước khi nguyên chủ xuống nông thôn mới học lớp 7, nhưng mà Từ Ninh không định đi học, rảnh rỗi sẽ ở nhà đọc sách, dù sao kiếp trước cô có cơ sở, mấy năm này chỉ cần học lại kiến thức đã quên hẳn là không thành vấn đề.

Đợi Từ Ninh làm xong một chiếc Từ An đã trở về ngủ, cầm trong tay thưởng thức một lát, cũng không tệ lắm.


Từ Ninh mặc trên người thử một chút, vừa dài vừa to.

Ở trong trí nhớ của nguyên chủ, cha nguyên chủ cao khoảng 1m75, cho nên ông ta có thể mặc vừa chiếc này.

Từ Ninh cố ý làm vừa to vừa dài, đến lúc đó bên trong mặc áo len, còn mặc áo len dày một chút, áo này có thể mặc bên ngoài làm áo khoác, bẩn cũng dễ giặt.

Từ Ninh định làm thêm mấy cái để đổi mặc, đến lúc đó chuẩn bị cả quần áo cho ân nhân.

Nghĩ như vậy cô lập tức khóa cửa lại, đến trong không gian lục tìm vải dệt cô mua, nhìn xem vải dệt này thích hợp cho trang phục ăn xin.

Từ Ninh lấy ra một mảnh vải màu xám đậm bị chuột cắn, lúc ấy cô mua hai cuộn vải này.

Cuộn vải đặt dưới cùng bị con chuột cắn nát, ông chủ lấy ra vứt, Từ Ninh đang chất hàng lên thấy cuộn vải ở cửa, thuận tay nhặt lấy ném luôn lên xe.

Từ Ninh lấy cái đã cắt sẵn trong không gian ra, đến lúc đó làm quần áo xong thì làm mụn vá chỗ bị rách, nghĩ kỹ rồi tính toán làm.

Từ Ninh trải vải ra, vẽ kích cỡ xong thì bắt đầu cắt, cắt cho bốn người lớn và hai đứa bé mới cất vải đi, sau này có thời gian lại may.


Sáng sớm ngày hôm sau khi Từ Ninh tỉnh lại, Từ An đã làm xong cơm, cháo, hai cái bánh bao, hai chị em ăn cơm xong thì đi làm việc.

Khi cắt lúa Từ Ninh nhìn thấy mấy người lao động bên cạnh Lý Phượng Kiều, Lâm Thu Hoa có một cô gái mặc áo sơ mi trắng, tết tóc nhỏ trên đầu.

Tóc tết nhỏ của cô ta xòe tung ra, là kiểu tết tóc lưu hành ở đời sau, hẳn là nữ chính.

Ở bên cạnh bọn họ còn có hai cô gái lạ mặt, một người cắt tóc học sinh đang lưu hành hiện giờ, một người khác tết hai bím tóc to.

Từ Ninh nghĩ thầm, lần này tới năm thanh niên trí thức, hẳn là ba nữ hai nam.

.