Từ An đã đun sôi nước, nhìn thấy Từ Ninh đi qua thì vội vàng bưng bát đặt lên bàn, bảo chị gái ngồi xuống uống nước:“Em đã thổi nguội, không nóng, chị mau uống đi.

”Từ An nhìn cơ thể gầy trơ xương của cậu bé, đứa bé mười tuổi nhìn y như bảy tám tuổi.

Vốn dĩ từ nhỏ cơ thể đã không tốt lắm, xuống nông thôn nửa năm càng ăn không ít khổ, Từ Ninh nhìn cảm thấy vô cùng chua xót, kéo cậu bé ngồi xuống bên cạnh mình.

Từ An cầm bát đưa tới bên môi Từ Ninh, mở miệng nói: “Chị mau uống nước đi, bác sĩ Hàn nói chị uống nhiều nước ấm một chút.

”Đợi Từ Ninh uống nước xong, Từ An dán sát bên tai cô nhỏ giọng nói:“Chị, chúng ta lên núi lấy ít tiền đi, đến nhà thím trong thôn mua ít trứng gà cho chị bồi bổ cơ thể.

”Nghe xong lời Từ An nói, trong lòng Từ Ninh vô cùng cảm động, vươn tay ôm lấy Từ An nghẹn ngào nói:“Được, chúng ta đi lấy tiền mua đồ ăn ngon, hai chúng ta bồi bổ cơ thể.


”Vừa rồi Từ Ninh đã thử, không gian của cô đi theo tới, cho nên muốn dựa vào cái cớ này đi ra ngoài lấy đồ.

Hai chị em còn đang nói thầm với nhau, Lý Phượng Kiều và Lâm Thu Hoa bưng một rổ đậu que đi vào.

Hai người nhìn thấy hai chị em ngồi ở đây, hung dữ trừng chị em bọn họ, ánh mắt hung ác như muốn ăn thịt người.

Từ Ninh không sợ bọn họ, vừa vặn dựa vào cơ hội này lập uy, khiến bọn họ biết cô không phải là quả hồng mềm.

Từ Ninh thuận tay cầm lấy que cời lửa bên cạnh, gõ mấy cái lên mặt đất, chỉ vào hai bọn họ nói:“Sao thế, mông không đau à? Nếu không đau, tôi không ngại khiến các cô hồi tưởng lại.

”Nhìn hai người kêu lên chạy ra ngoài, Từ Ninh hừ một tiếng, đuổi theo ra kêu:“Nói cho các cô biết, sau này còn dám chọc chị em chúng tôi, thấy một lần đánh một lần.

Còn nữa chú trưởng thôn bảo cô bồi thường 20 quả trứng gà, buổi tối tôi phải có trứng gà, nếu không…”Từ Ninh cầm que cời lửa gõ cộp cộp mấy cái lên đất, hai người chạy vào phòng không có một chút động tĩnh.

Từ Ninh xoay người, thì thấy Từ An nhìn cô với vẻ sùng bái nói: “Chị thật lợi hại.

”Từ Ninh sờ đầu cậu bé nói: “Em trai, sau này chị sẽ không để người khác bắt nạt em.

”Vừa dứt lời, nước mắt của Từ An lập tức chảy ra, sau đó dựa vào trong lòng Từ Ninh khóc to, đôi mắt Từ Ninh cũng đỏ.

Ba thanh niên trí thức nam mở cửa ra hỏi có chuyện gì, Từ Ninh nói: “Không có gì.


”Không biết những lời cô nói ba thanh niên trí thức nam này có nghe thấy hay không, nhưng mà lúc này mới mở cửa, hẳn là đều nghe được.

Nếu khi hai chị em bị bắt nạt không ai đứng ra nói chuyện, như vậy bây giờ cũng coi như không sao thì hơn, ít nhất khi cô chiếm thượng phong người khác cũng không lo chuyện bao đồng, như vậy khá tốt.

Cô không hi vọng trở thành kẻ địch với mỗi người, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hai chị em bọn họ hẳn là ở đây tới khi khôi phục thi đại học.

Còn tận hơn 8 năm nữa, cho dù không thể trở thành bạn, nhưng cũng không thể thêm mấy kẻ địch.

Từ Ninh nói với ba người: “Các anh đi nghỉ ngơi đi, buổi chiều còn phải làm việc mà.

”Ba người gật đầu đi vào nhà.

Từ Ninh kéo em trai đến phòng bếp, sáng sớm làm đồ ăn nắm, đặt trong nồi hấp 3 cái, mỗi người đều dựa theo định lượng một người hai cái, Từ An còn ít tuổi chỉ ăn một, lần nào Từ Ninh cũng cho em trai ăn nhiều hơn.

Nấu đồ ăn nắm xong, hai chị em chia đồ ăn lên núi, nhân hiện giờ giữa trưa nghỉ ngơi không có ai lên núi, nhanh chóng lấy tiền đã giấu đi.


Lúc ấy nguyên chủ giấu tiền ở trên núi vì không có chỗ để đặt, để ở khu thanh niên trí thức chắc chắn sẽ không an toàn.

Hơn một ngàn tệ là một xấp dày như thế, mùa hè mặc quần áo mỏng không tiện giấu trên người.

Hai chị em bàn bạc chôn ở trên núi, khi dùng lén lấy một ít.

Hiện giờ Từ Ninh xuyên tới, cô có thể đặt tiền trong không gian, sau này ra bên ngoài lấy đồ ăn đồ dùng, cũng có cớ nói là mua.

Thực ra Từ Ninh còn có một ý nghĩ, hôm nay cô thấy phía sau khu thanh niên trí thức tới gần dưới chân núi Đại Thanh có một khu đất trống.

.