Lý Đào ngồi trên ghế gỗ bên cạnh Quan Nguyệt, hai chân khép lại, lưng thẳng tắp, mắt cũng không nhìn loạn.

Không biết vì sao, cô luôn cảm giác Quan Nguyệt rất nguy hiểm, so với tráng hán tướng mạo hung ác còn nguy hiểm hơn.

Có thể một khắc trước còn đang cười, một khắc sau có thể đâm chết người.

Quan Nguyệt không để ý đến cô bé, tự tại trêu chọc chó nhỏ chơi đùa bên chân, Lý Đào cảm thấy không cần khẩn trương như vậy, ánh mắt của cô lại rơi vào trên mặt Quan Nguyệt.

Cô còn chưa tốt nghiệp tiểu học, chưa từng học qua từ ngữ cao siêu nào, chỉ cảm thấy khuôn mặt Quan Nguyênt thật sự rất đẹp mắt! Ngồi xổm trên mặt đất cũng đẹp, chỗ nào cũng đẹp!
Quan Nguyệt từ là người vùng vẫy sinh tồn ở tận thế tới nơi này, làm sao không cảm nhận được ánh mắt sáng quắc nóng bỏng của Lý Đào chứ?
"Nghe nói, ngày đó tới nhà tôi quấy rối là kẻ thù của nhà các cô?"
“Hả? Ừm, xem như vậy đi!”

Quan Nguyệt ôm lấy Cẩu Thặng cười cười.

Lý Đào bị nụ cười này của Quan Nguyệt dọa sợ, vội vàng đứng lên: "Mì sắp chín rồi, tôi đi phòng bếp xem thử.


Lý Đào bước nhanh vào phòng bếp, trong lòng nói thầm, tiểu tiên nữ cười rộ lên sao lại dọa người như vậy? Làm uổng phí diện mạo xinh đẹp kia.

Lý Đào hấp cho Quan Nguyệt một nồi bánh bao lớn, còn làm cho cô một nồi canh rau xanh, Quan Nguyệt tỏ vẻ ăn rất thỏa mãn.

Thuận tay từ trong phòng lấy ra một lọ thuốc viên đưa cho cô bé: "Đây là quà cám ơn cô hôm nay giúp tôi nấu cơm.


Mắt Lý Đào dán chặt vào bình thuốc làm bằng gỗ bình thường không có gì đặc biệt kia, làm sao bây giờ, rất muốn! Nhưng cô không thể tham lam như vậy.


“Tôi không thể lấy.


Quan Nguyệt nhìn cô một cái, ánh mắt của cô bé rõ ràng rất muốn.

Quan Nguyệt đem bình thuốc ném vào trong lòng cô: "Chẳng phải cô nói nửa bình trước đã cho bà ngoại cô sao?”
Được người khác giúp, sẽ phải hồi báo, như vậy mới có lần sau.

Mẹ của Quan Nguyệt giáo dục cô như vậy.

Huống chi, đối với cô mà nói, dược liệu lúc nào cũng có, thuốc viên không đáng tiền.

Lý Đào cầm lấy bình thuốc, không biết nên nói gì để biểu thị cảm tạ của mình.