“Bí thư chi bộ thôn, tôi muốn làm việc tại nhà ăn của công xã!”Chu Tú Tú nghiêm túc, lời nói to rõ ràng.

Bí thư thôn Giang Quốc Phương vốn đang cho là mình nghe nhầm, nhưng lúc này nhìn kỹ lại, Chu Tú Tú hất cằm lên, ánh mắt kiên định, không chần chờ chút nào, giống như ngoài cô ra không còn có thể là ai khác làm việc tại nhà ăn công xã.

“Cô?” Giang Quốc Phương sờ cằm, suy tư một chút: “Đồng chí Chu, đừng có nghĩ gì làm nấy.

”Thời điểm mà tất cả mọi người đang làm việc khổ cực, làm việc ở nhà ăn có thể có không ít người nhìn chằm chằm, không phải ai cũng có thể làm được.


“Bí thư chi bộ thôn, tôi xin công việc này không phải vì ham ăn làm biếng, cũng không phải vì nhất thời hứng thú, tôi làm cơm cực kỳ ngon, muốn vì dân phục vụ.

”Giang Quốc Phương hứng thú nhìn cô, tất cả mọi người đều cảm thấy nhà ăn có dầu mỡ, nhưng nếu là vì điểm này, chính là không có suy nghĩ hiểu biết.

Ông ta không biết về Chu Tú Tú, nhưng khoảng thời gian này, nhà bọn họ xảy ra chuyện, ông ta tự nhiên hiểu rõ.

Làm cán bộ thôn nên thông cảm chăm sóc đến tang gia thân nhân liệt sĩ, nhưng không nên bố trí công việc bừa bãi, nếu không những xã viên khác sẽ có ý kiến.

“Xin bí thư thôn cho tôi cơ hội này, tôi nhất định hoàn thành nhiệm vụ trong vinh dự!” Chu Tú Tú thề.

Cho dù là lúc nào, muốn có sẵn một gian nhà để ở cũng không phải chuyện dễ dàng, Chu Tú Tú không có nhà, ở trong thôn cũng không phải là người tích cực, trực tiếp xin nhà ở, cô không thể trực tiếp nói câu này được.

Nhưng nếu có thể phát huy sở trường của mình, tỏa sáng trong căn tin nóng nực, lúc đó việc mở lời này sẽ ung dung hơn nhiều.

“Muốn cô ấy vào nhà ăn công xã làm việc á hả? Tôi cũng muốn đi.


”“Bà Trương nói rồi, con dâu ở nhà hết ăn lại nằm, tráng cái bánh bột ngô cũng tráng cháy mà!”“Bí thư Giang là cái đồ bất công, nếu như có người như thế tiến vào nhà ăn công xã, đồ ăn của chúng ta sẽ càng tệ hơn!”Theo âm thanh này nhìn tới, Chu Tú Tú nhìn thấy biểu cảm không vui trên khuôn mặt của mấy dì, Trần Thục Nhã vốn đang đứng ở giữa các dì, lúc này đã quay người, bóng lưng mềm mại uyển chuyển càng đi xa.

“Huýt.

”Ở giữa một trận những tiếng chất vấn cằn nhằn, một hồi còi sắc bén vang lên, ông đội trưởng đi tới, lạnh lùng thấp giọng khiển trách: “Các người làm gì đấy? Không tích cực xuống ruộng làm việc, lại ở đây kéo dài công việc! Mau lên, đừng lãng phí thời gian!”Giang Quốc Phương trầm mặc một hồi, nhìn về phía Chu Tú Tú: “Đồng chí Chu, cô và thanh niên trí thức Trần còn trẻ tuổi như thế, việc làm ở căn tin, tôi muốn mời một người lớn tuổi có kinh nghiệm đến làm.

Tư tưởng giác ngộ của hai cô rất là cao, có điều nếu thật lòng muốn vì dân phục vụ, xuống ruộng cấy lúa cũng giống vậy.

”Lúc này Chu Tú Tú mới cảm giác được vừa nãy cách làm của mình vừa liều lĩnh lại ngây thơ.

Muốn làm việc ở căn tin, phải thông minh, bây giờ tự mình tiến cử, thì ai sẽ chú ý đến cô đây!“Bí thư Giang, tôi hiểu được, sẽ không gây khó dễ cho ông, nhưng ông đừng vội phản đối, đợi khi nhìn thấy biểu hiện của tôi, suy nghĩ thêm cũng không muộn.

”Chu Tú Tú dứt khoát nói, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm mất mát hay là khó chịu nào.

Bị từ chối, là bởi vì nguyên chủ lưu lại ấn tượng với mọi người quá kém, cô mang tiếng xấu ở trong thôn, bị người khác ghét bỏ cũng là chuyện khó tránh khỏi.


Vào lúc này, các xã viên chỉ cho rằng Chu Tú Tú đang lợi dụng, cô không thể phản bác lại một cách hấp tấp.

Có điều sự việc còn không có thành công chắc chắn, cô mới xuyên qua một ngày, còn chưa bắt đầu triển khai.

Nghĩ đến việc cô đường đường là một blogger ẩm thực, bình thường dành cả ngày cho nồi bát muôi chậu, muốn ở trong nhà ăn làm việc vặt, vẫn là không biết trọng dụng nhân tài đây này.

Sớm muộn có thể thành công.

Chu Tú Tú rất nhanh đã nghĩ thông suốt.

.