“Nếu cô ta đã cống hiến gì đó cho thôn chúng ta thì không nói, nhưng có đóng góp miếng nào đâu! Chỉ được hưởng cái danh chồng chết thôi!”Nhưng bọn họ còn chưa nói xong, lập tức nghe thấy xã viên đã bắt đầu ăn cơm phát ra mấy lời khen ngợi thật lòng.“Đây là cháo gì? Ngon quá đi mất!”“Chẳng phải cháo thập cẩm sao? Giống như cháo bình thường chúng ta hay ăn, mà lại không giống.


Có thật là con dâu bà Bùi nấu không đó?”Giọng nói vang lên liên tục không ngừng, đều là lời cảm nhận khen ngợi, trong nhà ăn nhỏ đơn sơ, đôi mắt của mỗi người đều vô cùng sáng, thậm chí còn có người vội ăn hết cháo, rồi lập tức chạy đi múc thêm bát nữa.Phải biết rằng bình thường mọi người ăn cơm ở nhà ăn, chưa từng hăng hái như vậy!Mấy người đang khiếu nại ngơ ngác, lại nghe thấy Nhạc Hoa Bình đột nhiên dùng giọng điệu nghiêm túc nói: “Công xã giao nhiệm vụ rất công bằng, ai có thể nấu cơm ngon hơn đồng chí Chu, vậy người đó sẽ thay thế vị trí của cô ấy.

Hưởng cái danh chồng chết? Đây là lời người nói ư? Đó không phải là việc của mấy người, khi nhìn chằm chằm vào người khác, mắt nhìn có thể đỏ tới mức đổ máu!”Nhạc Hoa Bình đột nhiên giúp đỡ Chu Tú Tú, mọi người lập tức bị lời của chị ta làm cho choáng váng, xấu hổ nói thêm vài lời, rồi chán nản đi ăn cơm.Chỉ là trong số này, những người vốn không tâm phục khẩu phục, sau khi ăn một miếng cháo thập cẩm, toàn bộ đều không phát ra tiếng.Tất cả đều vùi đầu ăn cháo!Phải biết rằng trước đây ngay cả miếng cơm nóng hổi xã viên cũng không ăn nổi, nhưng lúc này ăn cơm ngon lành, ai còn có thể có ý kiến?Sau khi Trần Thục Nhã quay về làm việc nhanh nhẹn hơn rất nhiều, cầm một chiếc khăn lau đi khắp nơi, nhưng bước tới chỗ nào, lời lọt vào tai đều là khen ngợi Chu Tú Tú.“Đúng thật là, góa phụ Chu này có thể làm được nha! Trước đây còn tưởng bà Trương đáng thương, con trai chết rồi, con dâu còn là một đứa bất hiếu, bây giờ xem ra là bà ấy xấu tính, không coi con dâu là người!”“Trước đây mọi người nói cô quyến rũ đàn ông trung niên chưa kết hôn, cô cũng không vội, chỉ tự mình trách mắng người đàn ông một trận, cũng đã nói chuyện rõ ràng.

Không thể vì người ta xinh đẹp, thì trách người ta gây chuyện chứ?”“Người kiên định giống như góa phụ Chu, thật sự hiếm gặp!”Trần Thục Nhã càng nghe càng tức giận.Về tới nhà bếp, cô ta đứng sau lưng Chu Tú Tú, lạnh lùng nhìn chằm chằm, ánh mắt ngập chìm trong sự cay độc.Tin đồn về Chu Tú Tú dựa vào cái gì mà đảo ngược rồi?“Đồng chí Tú Tú, lần này cô đã giúp thôn chúng ta một việc lớn rồi.” Bí thư thôn vẻ mặt tươi cười bước vào phòng bếp, giọng nói vang dội.Bên cạnh ông ta còn có bác đội trưởng Tống Đại Thông: “Người là sắt cơm là thép, xã viên ăn no rồi, tinh thần làm việc mới đủ, đội sản xuất mới có thể đi lên.


Cũng không biết nên cảm ơn cô như thế nào mới được!”Chu Tú Tú cười lịch sự: “Đây là điều tôi nên làm mà.”Hai người họ lại lộ ra vẻ mặt tán thưởng.Bây giờ đã tới lúc rồi.Chu Tú Tú mỉm cười, dịu dàng nói: “Bí thư thôn, tôi có một chuyện, muốn xin bác giúp đỡ.

Chẳng phải căn nhà tranh ở cuối thôn vẫn còn bỏ trống sao? Tôi muốn dẫn hai con ra ở riêng, sống ở chỗ đó, bác thấy có được không?”Khăn lau trong tay Trần Thục Nhã rớt xuống bàn, may mà không phát ra tiếng, nên không ai chú ý.“Bí thư Giang, tôi biết căn nhà tranh đó mùa hè nóng, mùa đông lạnh, mùa mưa còn dột nước.


Nhưng ban ngày đều có người qua người lại, tôi không sợ, hai đứa nhỏ cũng không sợ.” Chu Tú Tú thấy ông ta do dự, lại nói tiếp.Bí thư Giang chắp hai tay, dường như đang suy nghĩ.

Bác đội trưởng rất thiện cảm với người trẻ tuổi ưu tú này nên nói giúp vài câu.Thấy bí thư Giang sắp đồng ý rồi, trong mắt Trần Thục Nhã hiện lên sự thâm độc.Chu Tú Tú tuyệt đối không thể dọn ra ngoài.Cô nhất định phải giống như đời trước, gả cho con trai nhà họ Trần ở thôn kế bên giống với trong sách, nếu không tình tiết câu chuyện không thể đi tiếp..