Đôi mắt hoa đào của Lâm Doanh Doanh sáng lên, hàng mi dài cong vút khẽ động, giảo hoạt nói: "Ồ, anh cũng muốn kết hôn với tôi, đúng không?"Hoắc Thanh Sơn: "..."Anh có nói muốn kết hôn với cô sao?Lâm Doanh Doanh: "Nếu anh không muốn kết hôn với tôi, thì anh chỉ cần nói thẳng ra rằng anh không muốn lấy tôi, bảo tôi nói chuyện với cha mẹ không phải là sợ cha mẹ tôi tức giận trách tôi sao? Anh cứ yên tâm, bây giờ đang ủng hộ quyền tự do kết hôn, cha mẹ tôi rất thoáng, họ không can thiệp vào chuyện kết hôn của anh trai tôi, đương nhiên cũng sẽ không can thiệp vào chuyện kết hôn của tôi.


Tôi thích thì họ sẽ thích, hơn nữa anh còn cứu tôi, họ mà biết sẽ càng thích anh hơn."Khi đang nói chuyện, cô lại gần anh một chút, ngửi được hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái dễ ngửi trên người anh, tâm trạng cũng càng trở nên vui vẻ hơn.Bệnh không tiện nói ra, có hy vọng trị hết được, vui buồn lẫn lộn, như phù tam đại bạch(1)!(1) Phù tam đại bạch: tam đại bạch = ba ly rượu trắng lớn; Chén rượu được sử dụng khi người xưa dùng để phạt rượu, cũng đề cập đến chén rượu thông thường; Phù = phạt uống rượu.Trên trán Hoắc Thanh Sơn nổi lên gân xanh, trả lời thẳng thừng: "Tôi không muốn kết hôn với cô."Anh cũng không lên ngựa cưỡi ngựa về, cứ như vậy dắt ngựa về nhà.Lâm Doanh Doanh đi theo phía sau.Bước chân của anh lớn, một bước của anh bằng ba bước của cô, đi được một lúc thì cô thở hổn hển đuổi theo. Nhìn thấy khoảng cách giữa hai người càng ngày càng lớn, Lâm đại tiểu thư định làm nũng ăn vạ: "Anh Thanh Sơn ~~, ngày hôm qua trái tim của tôi bị dọa chết, đến bây giờ vẫn còn đập nhanh.

Nó gặp anh mới thoải mái hơn một chút.

Sao anh có thể bắt nạt nó như vậy chứ?"Cô ngồi xổm xuống xoa xoa mắt cá chân, ngẩng đầu lên bĩu môi lên án anh, không biết là đôi mắt đào hoa trời sinh đã long lanh ánh nước hay là chảy nước mắt, nói ra lời hờn dỗi đáng yêu, nhìn xinh đẹp không thể tả. Cô là một con công kiêu ngạo, trong kiêu ngạo vẫn còn mang theo xinh đẹp dịu dàng yếu đuối, cũng không phải kiểu ngang ngược và vô lý, làm khơi dậy lòng muốn bảo vệ của mọi người. Hoắc Thanh Sơn xoay người lại chỉ nhìn thoáng qua liền nắm chặt dây cương trong tay, đang định quay người rời đi không chút thương tiếc thì thấy đáy mắt cô có một giọt nước, giọt nước to bằng hạt đậu rơi từ hàng mi cong vút của cô xuống, yếu ớt đáng thương, hai chân của anh như bị cái gì đó đóng đinh.Anh hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: "Cô yếu đuối như vậy, tôi không thích hợp với cô."Lâm Doanh Doanh khẽ cắn môi, anh không nói "Cô yếu đuối không thích hợp với tôi" mà lại nói "Cô yếu đuối, tôi không phù hợp với cô."Cô đứng dậy giậm đôi giày da nhỏ chạy đến bên anh, kiêu ngạo nói: “Anh đang phân biệt giới tính, đây là một sai lầm.


Nhà lãnh đạo vĩ đại đã nói rằng phụ nữ có thể nắm giữ một nửa bầu trời.

Chúng ta không thể phân biệt tính chất cách mạng theo giới tính, càng không thể phân biệt sức lực lớn yếu, chúng ta phải nhìn vào bản chất thông qua hiện tượng."Hoắc Thanh Sơn cau mày, "Ai nói vậy?"Lâm Doanh Doanh ưỡn thẳng ngực, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo và xinh đẹp lên, khiêu khích anh, “Có người nói vậy! Tôi đọc sách nhiều hay là anh đọc sách nhiều hơn? Anh định khoe chữ nghĩa với tôi sao? Có muốn bắt đầu bàn luận từ tư bản hay không?"Hoắc Thanh Sơn im lặng, quay người và lặng lẽ đi về phía trước, từ bỏ việc đi bộ qua cả thôn và về nhà, mà đến bờ sông ít người tắm cho ngựa.Nói rõ ràng với cô càng sớm càng tốt, để cô không dây dưa nữa.Lâm Doanh Doanh giống như vị đại tướng quân đạt thắng lợi, bước đi nhẹ nhàng bên cạnh anh, bước chân của cô nhỏ, sức lực lại yếu, mặc dù anh không thu nhỏ bước chân lại, nhưng đi hai bước thì lại dừng lại, như vậy thì cô có thể  đi theo kịp.Cô cười trong lòng, người đàn ông này trông lạnh lùng và cứng rắn, đôi mắt sắc lạnh làm người ta sợ, nhưng thật ra trái tim lại mềm yếu. Ha ha. Cô chạy hai bước để theo kịp anh, đồng thời cũng giơ chiếc ô hoa để đưa anh vào trong phạm vi của mình.


Nhưng anh quá cao, đi giày sợ là cao một mét chín, cô nhón chân lên chiếc cô cũng chỉ chạm vào đầu anh.Trông giống như cố tình đánh anh vậy. Hoắc Thanh Sơn: "..."Anh ngay lập tức né tránh sang một bên, nhưng cô không bỏ cuộc và tiếp tục che ô cho anh.

Dù sao, chỉ cần anh ở trong phạm vi của cô mà không chạy xa, thì cô sẽ quấy rầy anh. Cô xinh đẹp dịu dàng yếu ớt như vậy, anh đúng là không thể hung dữ nổi với cô, anh thở dài một tiếng, đưa tay cầm chiếc ô hoa nhỏ của cô như chấp nhận số phận của mình..