Lâm Doanh Doanh lắc đầu, mở to mắt nói dối, "Không cần đâu, tôi không yếu ớt như vậy.


Tôi muốn cùng làm việc với anh.


"Tuy rằng là đều do Hoắc Thanh Sơn cắt, Hoắc Thanh Sơn bó, cô không bó được mấy bó lúa mì, nhưng cô nguyện ý chịu đựng nóng bức vất vả cùng anh, đây mới gọi là đồng cam cộng khổ! Hoắc Thanh Sơn: "Tùy cô." Anh quay người lại tiếp tục cắt lúa mì.Lâm Doanh Doanh thực sự là đã nóng đến mức luống cuống, trong lòng cũng khô khan, trong máu như thể có cây đuốc đang đốt, nhưng ở gần Hoắc Thanh Sơn sẽ khiến cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Cô cầm theo chai nước nhỏ và khăn hoa bám đuôi đi theo sau anh, cô thấy trên mặt Hoắc Thanh Sơn mồ hôi chảy ròng ròng, liền đưa khăn tay qua, "Lau mồ hôi một chút đi."Hoắc Thanh Sơn lại nhìn thấy chữ "Doanh" tiêu sái phóng khoáng, anh mím môi, đưa tay lên tùy tiện lau mồ hôi một cái, "Không cần."Lâm Doanh Doanh nhẹ nhàng nói: “Anh sợ làm bẩn khăn tay của tôi sao? Thật ra thì không bị đâu, nếu anh dùng cái này."Cô lấy ra chiếc khăn tay to mà lúc trước Hoắc Thanh Sơn trả lại cho mình, thuận tiện nắm lấy bàn tay to thô ráp của anh, làn da của cô mềm mại trắng nõn, so với làn da của cô thì làn da của anh đen hơn rất nhiều, nhìn rất rõ sự tương phản.Tay của cô vẫn còn quấn băng gạc, nhưng những ngón tay thon thả và đáng yêu lộ ra ngoài, đầu ngón tay thon nhọn, móng tay được chăm sóc rất đẹp, lấp lánh màu hồng nhạt khỏe mạnh.Làn da tinh tế nhẵn nhụi của cô đặt lên mu bàn tay hơi thô ráp màu lúa mì của anh, mang đến cho anh một cảm giác rất kỳ lạ. Bầu không khí mập mờ lặng lẽ đổ vào giữa hai người, ánh mắt của Hoắc Thanh Sơn đột nhiên trở lên sâu thẳm, khi anh định rút tay về, cô đã phủ khăn tay lên mu bàn tay anh, "Anh lót mà cắt lúa mì, để tránh bị xước da."Cô lanh trí nói trước, không để anh nói mình động tay động chân chiếm tiện nghi của anh.Hoắc Thanh Sơn biết bản lĩnh dây dưa của cô, cất khăn vào trong túi và tiếp tục cắt lúa mì. Lâm Doanh Doanh bó một bó lúa mì, khi Hoắc Thanh Sơn ghép lại với cô, cô cười và hỏi: "Anh Thanh Sơn, anh xem tôi đủ tư cách chưa?" Hoắc Thanh Sơn: "Tôi không có tư cách để đánh giá cô."Lâm Doanh Doanh nở một nụ cười với anh, vẻ mặt có chút kiêu ngạo, "Vậy anh xem tôi có phù hợp với tiêu chuẩn cưới vợ của anh không! Anh nói để tôi cắt lúa mì với anh, tôi kiên trì được."Hoắc Thanh Sơn ngưng mắt nhìn cô, giữa trưa nắng chói chang, hai gò má trắng nõn của cô vô cùng mịn màng, bây giờ nó đỏ bừng đến mức như thể sắp rỉ máu.Ban đầu anh nghĩ không đến nửa tiếng cô sẽ chạy vì nóng, nhưng ấy vậy mà cô vẫn rất kiên trì, không hề khóc lóc hay làm khó hay mặc kệ, rất cố gắng đi theo anh để bó lúa mì. [Mặt dài: Anh mù rồi, chị ấy tổng cộng bó không được mấy bó, đều là do anh làm thay chị ấy!】Đối mặt với đôi mắt to trong veo và biết cười của cô, anh không nói nên lời, không thể làm gì khác hơn là xoay người tiếp tục cắt lúa mì. Nhoáng cái đã đến giờ cơm trưa, đám mặt trẻ con đều nhao nhao đi tìm người nhà mình cùng ăn cơm.Lâm Doanh Doanh: "Anh Thanh Sơn, người nhà anh đưa cơm đến đây sao?"Hoắc Thanh Sơn do dự một lúc, “Không có.


Cô trở về nhà ăn đi."Lâm Doanh Doanh: "Anh...!làm cho tôi được không?"Động tác cầm liềm cắt lúa mì của Hoắc Thanh Sơn dừng lại, anh cúi thấp người xuống không ngẩng lên, quay đầu lại nhìn về phía cô, tư thế này khiến ánh mắt của anh trông rất hung dữ.Lâm Doanh Doanh: Tại sao một người đàn ông đẹp trai như vậy, lúc nào cũng hung dữ, không đáng yêu!Cô bước tới, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào anh, cười nói: "Tôi nhóm lửa, còn anh nấu cơm, được không?"Hoắc Thanh Sơn nắm lưỡi liềm sau đó buông lỏng, cuối cùng anh ngồi xếp bằng xuống, đặt lưỡi liềm sang một bên, nghiêm túc nhìn thẳng vào cô và nói: "Thanh niên tri thức Lâm, chúng ta nói chuyện đi."Lâm Doanh Doanh nhìn xuống đất, trải khăn tay ra và vén quần lên rồi ngồi xuống, kết quả là một cơn gió thổi bay chiếc khăn tay của cô, cô vội vàng vươn tay định tóm lấy, nhưng cơ thể đứng không vững liền ngồi vào lòng Hoắc Thanh Sơn.Hoắc Thanh Sơn: "!!!""Lâm Doanh Doanh!" Diệp Chi Đình ở bên kia thấy vậy vội vàng chạy tới, cố nén tức giận và giữ vững phong độ, "Em, em có muốn..."Anh ta hạ giọng, cố nói năm chữ qua kẽ răng: "...!mặt mũi nữa không vậy! "Tác giả có chuyện muốn nói: Doanh Doanh [tủi thân ing ~~]: Đó là do cơn gió, tôi không động tay động chân. Hoắc Thanh Sơn (nghiến răng): Em còn dám trêu chọc thì cũng đừng có mà sợ!.