Hoắc Thanh Sơn để cô về chỗ thanh niên tri thức thay quần áo, còn anh thì đi mượn xe đạp.Lần này Lâm Doanh Doanh ngoan ngoãn cởi áo sơ mi của anh ra, đích thân ngâm trong chậu sứ trắng đợi đến tối về giặt.Trước khi kết hôn cô cũng muốn giặt quần áo cho anh một lần, cho anh biết rằng cô cũng rất chịu khó, đảm bảo khiến anh cảm động.Cô lại đeo cái ấm nước nhỏ của mình lên, mang theo mũ che nắng đi tìm Hoắc Thanh Sơn, ra đến cổng thì đụng phải Diệp Mạn Mạn đang thở hồng hộc đi đến.Lâm Doanh Doanh hếch cằm, lườm cô ta một cái, sau đó không thèm để ý mà đi ra bên ngoài.Sắc mặt Diệp Mạn Mạn không được tốt, vội vàng nói: “Chị Doanh Doanh, anh Chi Đình đến giờ vẫn chưa về.”Giữa trưa Diệp Chi Đình đi công xã, lúc này mặt trời đã ngả về phía tây rồi mà anh ta vẫn chưa quay về.Lâm Doanh Doanh: “Có lẽ cô cắt xong một mẫu lúa mạch thì anh ta sẽ quay về đấy.”Diệp Mạn Mạn lập tức rưng rưng nước mắt, chuẩn bị rơi lệ.Lâm Doanh Doanh: “Ngừng.” Sau đó nhân lúc Diệp Mạn Mạn bị dọa đến ngây người liền ưu nhã rời đi.Diệp Mạn Mạn: “Chị Doanh Doanh, chị lại đi đâu vậy?”Nhưng Lâm Doanh Doanh đã xoay người đi trước, không nói cho cô biết đấy.Cô còn chưa đi đến phòng của đại đội thì trên đường đã nhìn thấy Hoắc Thanh Sơn cưỡi một chiếc xe đạp Phượng Hoàng to lớn đi đến.


Dáng người của anh cao lớn nên phải đi chiếc xe đạp này.

Nếu đổi lại là một cô gái nhỏ nhắn thì không thể có được khí chất như anh.Quả nhiên là trong mắt người tình hóa Tây Thi, càng nhìn càng thấy đẹp, cô vui vẻ bước đến đón lấy anh.Hoắc Thanh Sơn đạp phanh xe, chân dài chống xuống, đưa cho cô một túi xách căng phồng.Lâm Doanh Doanh nhận lấy, leo lên chỗ ngồi phía sau của xe đạp, cô rất tự nhiên muốn đưa tay ôm lấy eo của Hoắc Thanh Sơn.Hoắc Thanh Sơn kịp thời giữ lấy tay của cổ: “Quy củ một chút.”Cô chu môi nũng nịu: “Chúng ta đang tìm hiểu, có thể ôm một chút.”Hoắc Thanh Sơn thản nhiên đáp: “Chưa kết hôn, không được phép.”Lâm Doanh Doanh dùng trán cụng vào sau lưng anh một chút, nhưng lại đụng đến mức làm mình bị đau.

Tức giận rồi nha.Tốc độ đạp xe của Hoắc Thanh Sơn không nhanh không chậm, cô tận lực dùng gót chân dẫm lên thân xe đạp để cân bằng cơ thể.Đợi đến khi thích ứng với tốc độ của anh, cô liền mở túi xách quân lục ra, trong đó có ba quả cà chua không quá to nhưng lại tươi ngon mọng nước, còn có một quả đang vui vẻ mỉm cười toe toét, vừa nhìn đã thấy ngọt ngào một cách tự nhiên thành thực.Cô cười nhẹ, đây là đang chúc mừng cô sắp kết hôn sao? Được rồi, cảm ơn nhé, lát nữa sẽ ăn cậu trước.Cô lại mở vào bên trong xem, trong túi sách còn có một túi quần áo nhỏ, bên trong còn có vài cái bánh bao vẫn còn độ ấm, hình như là bột ngô cho thêm một chút bột mì và bột cao lương, mỗi cái to chừng một bàn tay.Bánh bao rất mềm, không hề cứng một chút nào, khiến người ta rất muốn ăn.Lúc trưa cô chỉ ăn hai cái bánh cao lương muốn chết nghẹn và hai miếng bánh quy, bây giờ cảm thấy rất đói, vậy nên không nghĩ ngợi gì mà cắn luôn hai miếng.Bên trong hình như là....không có nhân gì cả, nhưng vẫn rất ngon.Lâm Doanh Doanh thoải mái nheo mắt lại, cắn thêm một miếng to, hai bên má đều phồng lên.Lần này cô đã nếm ra hương vị, là bánh nhân hồ lô, bên trong còn có tôm kho và vụn thịt.


Hồ lô còn non làm nhân bánh, rất nhiều người chưa từng ăn qua, cũng không biết cái này có thể ăn được.

Thực ra nó rất ngon, vừa tươi ngon vừa thanh đạm.Kiếp trước Lâm Doanh Doanh là đại tiểu thư của tập đoàn Lâm thị, kiếp này lại có ông bà ngoại chú trọng việc ăn uống.


Chỉ cần trên thị trường có món ăn gì, ngoại trừ những món mà cô rất ghét ra thì cơ bản là đã nếm qua toàn bộ.Giờ phút này cô cảm thấy tất cả những sơn hào hải vị đã từng nếm thử cũng không ngon bằng bánh bao nhân hồ lô mà Hoắc Thanh Sơn làm cho cô.Còn ngon hơn bánh nướng trước đây anh làm.Mấy ngày nay cô quả thực là đói muốn chết.Cô vui vẻ đem hai gò má dán chặt lên lưng Hoắc Thanh Sơn: “Anh Thanh Sơn, anh đối xử với em thật tốt.” Đây là tâm ý mà Hoắc Thanh Sơn dành cho cô, tuy rằng anh không hề thừa nhận.Hoắc Thanh Sơn không trả lời, chỉ im lặng đạp xe.

Một lúc sau, anh nhắc nhở cô: “Ăn từ từ thôi, cẩn thận nghẹn.”.