Ông sắp xếp hai mẹ con ở ký túc xá tập thể của đại viện, mẹ Lâm giúp mẹ Diệp tìm một công việc trông chừng đồ dùng biểu diễn trong đoàn kịch, khâu vá sửa lại hí phục để nuôi gia đình sống qua ngày.

Ông thật sự xem hai mẹ con kia làm người thân mà chiếu cố.

Nhưng mà ở dưới cái nhìn của Lâm Doanh Doanh, cha báo ân cứu mẹ Diệp và Diệp Mạn Mạn, để cho bọn họ không bị hại còn có thể thuận lợi ở đại viện, đã là báo đáp ân tình rồi, sau này mọi người khách khí với nhau như họ hàng là rất tốt.

Mà mẹ Diệp cũng lấy quê quán của cha Lâm tự cho mình là thân thích, còn rất được mẹ nuôi yêu thích, ở trước mặt cha Lâm tỏ vẻ đáng thương, an phận thủ thường, ở trước mặt Lâm Doanh Doanh thì dáng vẻ cao ngạo coi mình là ân nhân cứu mạng.


Bà ta nhiều lần âm thầm nói với Lâm Doanh Doanh nếu như không có chồng bà ta thì cũng không có tất cả những gì Lâm Doanh Doanh hưởng thụ, cho nên Diệp Mạn Mạn mới hẳn là con gái ruột của cha Lâm hưởng thụ tất cả kia mới đúng.

Lâm Doanh Doanh liền càng ngày càng xung khắc với bọn họ, làm sao cũng nhìn mẹ Diệp không vừa mắt, thấy bà ta tính khí liền nóng nảy không chịu nổi.

Nhớ tới chuyện cũ, Lâm Doanh Doanh hừ một tiếng, ban đầu đóa hoa sen trắng già kia muốn cho con gái tiếp cận anh hai của cô, may mà mẹ cô hỏa nhãn kim tình, trực tiếp bóp chết một cách thô bạo và gọn gẽ.

Kết quả đóa hoa sen trắng già lại để cho con gái tiếp cận Diệp Chi Đình, nói gì mà thiên hạ họ Diệp là một nhà, để cho Diệp Chi Đình chiếu cố Diệp Mạn Mạn nhiều một chút.

Diệp Chi Đình từ nhỏ có một loại tự cho là chính nghĩa quả cảm, mà Diệp Mạn Mạn yêu kiều yếu đuối, đáng thương, rất được anh ta đồng tình, trợ giúp cô ta không ít chuyện.

Thật ra thì khi còn bé hai nhà cố ý để cho Lâm Doanh Doanh và Diệp Chi Đình sau khi lớn lên kết hôn với nhau, lời này là cha mẹ của Diệp Chi Đình lấy ra nói đùa, mà mẹ Lâm bởi vì con gái vô cùng thích Diệp Chi Đình nên cũng không phản đối.

Lâm Doanh Doanh khi còn bé thân thiết với Diệp Chi Đình, bởi vì anh ta đáng yêu, sống rất đẹp, lại che chở cô, cô rất thích trêu chọc anh ta, cảm thấy cùng nhau lớn lên cũng rất tốt.


Nhưng mà sau khi anh ta đồng ý với mẹ Diệp trợ giúp Diệp Mạn Mạn thì không đối xử tốt với cô nữa, Lâm Doanh Doanh liền không có ý gần gũi với anh ta.

Người cô chọn nhất định phải đối xử tốt với cô nhất mới được!Cô vừa mệt vừa khó chịu, nón che nắng đang che đầu, dưới người lắc qua lắc lại lại liền ngủ.

Cô mơ thấy cha cô muốn vứt cô vào cái lò rèn luyện gian khổ nhất để rèn luyện, lò rèn kia chao đảo muốn ngã, lập tức hất cô ra ngoài.

Lâm Doanh Doanh lập tức tỉnh lại, đột nhiên phát hiện xe bò đang đang điên cuồng chạy như bay!Cô kịp thời bắt được giúp sợi dây cột lúa mì, hô to: "Chú, làm sao vậy?"Căn bản không có người đáp lại, chỉ có một con trâu đen lớn cường tráng mà nóng nảy kéo cô và lúa mì điên cuồng chạy như bay.

Bên tai Lâm Doanh Doanh xa xa truyền tới tiếng hô to khủng hoảng của đám xã viên: "Trâu sổng rồi", còn kèm theo tiếng kêu vui sướng không biết là lo lắng hay là vui sướng của Diệp Mạn Mạn: "Doanh Doanh, chị Doanh Doanh—— "Con trâu đen cường tráng kéo một xe lúa mì, tỷ lệ đột nhiên phát điên bao lớn? Lâm Doanh Doanh không biết.

Cô chỉ biết là tỷ lệ ngồi xe nịt thắt dây an toàn xảy ra tai nạn xe cộ sống sót là chín mươi phần trăm, nếu như mình buông lỏng tay một cái bị hất ra thì đại khái tỷ lệ bị té gảy cổ là một trăm phần trăm.

Cô chỉ có thể kéo chặt sợi dây, nhưng vẫn bị hất qua hất lại, rất nhanh lòng bàn tay của cô liền bị sợi dây sần sùi cọ rách, đau đến mức cô gần như không nắm được nữa.


Vào lúc này cô quên mất sợ hãi, chỉ biết cắn chặt răng, đã đau muốn chết, cũng không thể bị thương một cách vô duyên thế được!"Đại thần chuyển kiếp phù hộ, tôi cũng không ngại người, cầu xin người đừng để cho tôi té gãy cổ.

.

.

"Vì phân tán cảm giác sợ hãi, cô một mực suy nghĩ bậy bạ cổ động cho mình.

.