----

Sở dĩ anh ta không có tức giận vì anh ta hiểu rõ ràng cô căn bản không có tình cảm gì với người kia, chẳng qua cô coi đối phương như cọng rơm cứu mạng để thoát khỏi anh ta.

"Minh Phù, đừng nghĩ đến chuyện bỏ trốn." Chu Bằng nhìn Nguyễn Minh Phù, vẫn ôn hòa: "Bởi vì tôi không biết mình sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì."

Nguyễn Minh Phù: "Anh uy hiếp tôi?"

"Đây không phải uy hiếp, là khuyên nhủ."

Chu Bằng muốn sờ tóc cô nhưng lại bị Nguyễn Minh Phù né tránh.

Anh ta thuận thế bỏ tay xuống, trong mắt vẫn hàm chứa ý cười nhưng không có tức giận.

Đây còn không phải uy hiếp à, nói cái quỷ gì không biết.

Nguyễn Minh Phù liếc mắt, không muốn lãng phí thời gian với anh ta nữa.


"Tránh ra, tôi phải đi làm đây."

Chu Bằng nhẹ nhàng cười, ánh mắt si mê nhìn cô.

"Minh Phù, em ngoan một chút, mấy ngày nữa anh sẽ cho người tới cầu hôn.

Em không muốn kết hôn nhanh như vậy thì chúng ta có thể định hôn sự trước, một năm sau kết hôn cũng được."

Nguyễn Minh Phù nhướng mày: "Đừng si tâm vọng tưởng, tôi sẽ không lấy anh đâu."

"Ngoại trừ gả cho tôi thì em còn có thể gả cho ai?" Nụ cười trên mặt Chu Bằng thu lại: "Gả cho họ Tạ kia sao? Em đừng quên thân phận của mình."

Nguyễn Minh Phù nghi ngờ ngẩng đầu nhìn anh ta.

"Hắn là quân nhân."

Ánh mắt Chu Bằng giống như một con báo săn đang vận sức chờ lệnh xuất phát: "Kết hôn với quân nhân phải thông qua thẩm vấn chính trị...!Nghĩ tới chuyện ba mẹ của em đi."

Khuôn mặt Nguyễn Minh Phù trắng bệch, phản kháng nói:


"Vấn đề của tôi đâu có nghiêm trọng, bọn họ không vô tình đến như vậy."

Chu Bằng cúi đầu cười, giống như đang cười nhạo sự ngây thơ của cô.

"Suy nghĩ một chút đi.

Hắn đổ máu đổ mồ hôi mới tới được quân công lại vì em mà bị đè ép lần nữa.

Tiền đồ tốt trong quân đội sẽ vì em mà mất, đến tuổi chỉ có thể xuất ngũ, em nói hắn ta sẽ cam tâm sao? Cuộc sống vui vẻ của các người có thể trải qua bao lâu?"

Cho nên, đây mới là nguyên nhân thật sự mà Tạ Duyên Chiêu từ chối cô?

Khủng hoảng thật lớn khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Minh Phù trắng bệch.

Cô nhặt bùn đất lên rồi ném về phía Chu Bằng nhưng bởi vì bàn tay run rẩy mà ném lệch qua người anh ta.

"Tôi không muốn nghe, anh tránh ra!"

Cô vẫn cho rằng mình còn là đại tiểu thư hào môn thế gia muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, có thể đưa ra bất cứ yêu cầu nào mà không ai phản đối, càng không coi Nguyễn Minh Phù đang sống ở thời đại này là hiện thực.

Cô hiện tại chỉ là một thanh niên tri thức có thể bị lão đại đội trưởng kia tùy ý mà sai bảo chứ nói gì đến chuyện trực tiếp quản lý ủy ban của đội thanh niên tri thức.

Con ngươi của Chu Bằng được che sau mắt kính nên không ai có thể thấy rõ thần sắc của anh ta nhưng nụ cười trên khóe miệng người này càng lúc càng sâu.