----

Tạ Duyên Chiêu tới đây không đơn giản là vì tham gia hôn lễ của Ngô Cương mà còn bởi vì người quân nhân huyện bên cạnh chết ở chiến trường kia.

Đây cũng là người mà tự tay anh mang ra.

Hứa Chư nhìn vẻ mặt không chút thay đổi của anh thì đau đầu: "Tình huống bên kia thế nào?"

Vốn đã nói đi qua xem một chút rồi trở về, kết quả vừa đi đã qua ba ngày.

Nếu không biết thân thủ của người này tốt thì chắc anh ấy sẽ phát điên vì lo mất.

Sắc mặt Tạ Duyên Chiêu không tính là tốt, anh nói: "Tình huống không tốt lắm."

"Nói xem thế nào?"

Bộ đội đối với quân nhân chết trận đều có chính sách riêng, mỗi tháng còn trợ cấp tiền, tuy rằng không nhiều nhưng cũng có thể bảo đảm cuộc sống.


Huống chi Tạ Duyên Chiêu lúc trước trả lại một ngàn, chẳng qua ngoại trừ Hứa Chư thì không ai biết việc này mà thôi.

Tạ Duyên Chiêu ngẩng đầu nhìn anh ấy, ý bảo vừa đi vừa nói: "Các cô ấy trở về được nửa năm thì mẹ đứa trẻ cầm tất cả tiền bạc trong nhà đi tái giá, bây giờ chỉ có hai ông bà lão nuôi Hổ Tử qua ngày.

Tiền mỗi tháng cũng đều bị bác trai của Hổ Tử lấy mất nên căn bản không tới tay bọn họ."

Điều mà anh không nói chính là khi anh nhìn thấy Hổ Tử, cả người thằng bé đói tới mức da bọc xương.

Rõ ràng là đứa trẻ bảy tuổi nhưng lại chẳng khác gì một thằng nhóc mới lên bốn.

"Người già trẻ nhỏ như vậy thì cuộc sống này phải trải qua như thế nào?" Hứa Chư nhíu mày nói tiếp: "Tiền trợ cấp và tiền cậu cho cũng bị lấy đi?"

Tạ Duyên Chiêu không nói gì, chỉ trầm mặc.

Hứa Chư cũng biết được đáp án.

Từ sau khi họ làm chính ủy đã gặp qua không ít chuyện như vậy.

Người tuy là không tới nỗi nhưng lại lấy toàn bộ tiền mang đi, đứa nhỏ thì ném cho ông bà nội, người làm mẹ này cũng quá nhẫn tâm.


"Số tiền kia cần lấy về sao?"

Tạ Duyên Chiêu gật đầu: "Tôi thu xếp ổn thỏa rồi mới trở về."

"Vậy là tốt rồi." Lòng của Hứa Chư cuối cùng cũng nhẹ nhõm đôi chút.

Sát thần này làm việc thì anh ấy rất yên tâm.

Quân nhân vốn đâu có dễ dàng, Hứa Chư cũng gặp qua không ít chuyện không thể tránh được.

Hổ Tử là một ví dụ mà ví dụ này cũng sẽ không chấm dứt ở đây.

Đây chính là sự bất đắc dĩ của bọn họ.

Tâm tình ban đầu của Hứa Chư trở nên trầm trọng, đi về phía trước vài bước, đang muốn nói vài câu với Tạ Duyên Chiêu thì lại phát hiện người này đang thụt ở phía sau, lúc quay đầu lại còn thấy anh đứng yên tại chỗ.

Anh ấy nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?"

Tạ Duyên Chiêu đặt ngón trỏ thon dài lên môi mỏng, ý bảo anh ấy câm miệng.

Hứa Chư: "..."

Anh ấy dứt khoát đi qua lại nghe cách đó không xa có thanh âm truyền đến.