----

Buông tha là không thể rồi, trái dưa này phải mạnh mẽ hái......

Nguyễn Minh Phù thật sự không tin, với mị lực của cô còn không chiếm được Tạ Duyên Chiêu.

Nguyễn Minh Phù vừa tiêm máu gà xong, đến cửa chỗ ở của thanh niên tri thức bỗng nghe thấy có âm thanh truyền ra.

"......!Sáng sớm đã không thấy bóng người."

Phỏng chừng lại đi đâu câu dẫn đồng chí nam rồi.

Nguyên thân có gương mặt tốt, sau khi xuống nông thôn làm cho mắt các đồng chí nam mười dặm tám xã sáng rực, mỗi người đều chạy đến chỗ cô lấy lòng.

Hết lần này tới lần khác cô lại không biết cư xử để cho những nữ đồng chí khác ngầm bài xích.

Hôm nay con trai Ngô gia kết hôn, hẳn là đến chung vui rồi.

Thanh niên tri thức vuốt hai bím tóc cười nhẹ một tiếng.

"Cô tin là đếnchung vui sao?"

Nguyễn Minh Phù nhớ rõ nữ thanh niên tri thức này tên là Hồ Lệ Hồng.

Tướng mạo thanh tú, nhưng bởi vì hay buôn chuyện nên trong thôn có tin tức gì thì cô ta là người đầu tiên biết.


"Có ý gì?"

Hồ Lệ Hồng ra vẻ cao thâm cười.

"Con trai Ngô gia là quân nhân, bây giờ trở về kết hôn mang theo vài chiến hữu."

"Chậc, đã lập gia đình......!"

Giọng nói này tràn ngập thất vọng.

Mấy người lính vừa tới Ngô gia, mông còn chưa nóng thì trong phòng các bà các cô có con gái tới tuổi lão đã đến cửa.

Đầu năm nay đàn ông tham gia quân ngũ được hoan nghênh nhất, như cục vàng trên thị trường xem mắt.

Ai mà ngờ bọn họ đều đã kết hôn.

Một bầu nhiệt tình của các bà các cô tan sạch.

Hồ Lệ Hồng trừng mắt.

"Ai nói, còn có một người chưa kết hôn đó!"

"Ai?"

Các cô không có hy vọng trở về thành phố, trong nhà sẽ trợ cấp cuộc sống dễ chịu một chút.


Những người khác muốn mình sống tốt một chút, chỉ còn lại lập gia đình.

So với gả cho người trong thôn, các cô càng nguyện ý lựa chọn những người lính kia.

"Là ai nha, cô nói mau đi!"

Hồ Lệ Hồng ho một tiếng, lúc này mới mở miệng nói: "Chính là người cao nhất."

Nhóm thanh niên tri thức hồi tưởng một chút, sau đó liền bị dọa, thân thể run lên một chút.

"Người kia trông thật hung dữ."

"Đúng vậy, anh ta sẽ không đánh người chứ......"

Nguyễn Minh Phù: "......"

Ánh mắt quần chúng sáng như tuyết, Tạ Duyên Chiêu trông hung dữ như vậy, nếu có một lựa chọn khác, cô cũng sẽ không bám lấy anh.

"Phi!"

Hồ Lệ Hồng mắng chửi.

"Bọn họ đều từng giết người trên chiến trường, không hung dữ mới là lạ."

"Nói cũng phải......!Nhưng chuyện này có liên quan gì đến Nguyễn Minh Phù?"

Hồ Lệ Hồng: "......"

Một chút độ nhạy cảm bát quái cũng không có, nếu không thật sự tìm không thấy người nói chuyện phiếm, cô mặc kệ những người này.

"Không phải Chu Bằng không phải coi trọng họ Nguyễn kia sao, sao cô ta còn đi quyến rũ người khác, thật không biết xấu hổ!"

"Muốn so da mặt dày, chúng ta gộp lại cũng không phải đối thủ của cô ta."