Gần đến giờ cơm trưa, Triệu Mỹ Phượng lớn tiếng gọi con gái và con trai về nhà ăn cơm.

Ba đứa con cách nhau thật xa đều có thể nghe được tiếng la của mẹ ruột, Miêu Thải Ngọc lớn tiếng trả lời: "Mẹ! Đợi một chút, con sắp xong rồi!”Giọng nói của hai mẹ con đều rất có lực xuyên thấu, cách một khoảng thật xa cũng có thể giao tiếp không chướng ngại.

Gần đây bận cấy mạ, công việc tương đối thoải mái, đại đội không cung cấp cơm trưa, buổi trưa bọn họ phải về nhà ăn cơm.

Nếu hôm nào không quá bận thì các xã viên có thể nghỉ trưa ở nhà, hai giờ chiều bắt đầu làm việc.

Mấy người cùng nhau trở về, lại có người nhắc đến chuyện hôn sự.

Ba chị em ngoại trừ con trai út còn nhỏ ra thì hai người còn lại đều chạy không thoát.


Miêu Thải Ngọc cuối tháng này sẽ tròn hai mươi tuổi, nghe nhắc đến chuyện hôn sự thì không lên tiếng, nhưng nghe người ta khuyên cô ăn ít lại, tỏ ra yếu đuối một chút thì cực kỳ bất mãn: "Mấy người nghĩ gì vậy, làm việc cần thể lực, bộ tôi ăn gạo nhà mấy người chắc?”Miêu Thải Ngọc nổi giận, kéo tay chị em tốt Tiền Viên Viên bước nhanh về phía trước, sau khi không nhìn thấy đám người nhiều chuyện kia mới giảm tốc độ.

Tiền Viên Viên đã quen với cảnh tượng chị em tốt tức giận: "Bọn họ nói chuyện đúng là đáng ghét, mình còn muốn có thể lực tốt để đánh thắng mấy anh chị em nhà mình nữa kìa.

”Anh chị em nhà cô ấy thường xuyên đánh nhau.

“Anh chị em nhà cậu đúng là làm người ta nhức đầu, nhưng hai em trai của mình lại rất ngoan, tụi nó không dám giỡn mặt với mình.

” Cô không đánh nhau với em trai.

“Em trai cậu dám sao? Cậu còn dám cãi nhau với mẹ, tụi nó mà chọc cậu điên lên chẳng khác nào chọc giận mẹ cậu.

” Tiền Viên Viên biết Thải Ngọc không phải nóng tính, chẳng qua Thải Ngọc không phải là người giỏi nhẫn nhịn.

Người khác bị ăn hiếp sẽ nhẫn nhịn, Miêu Thải Ngọc không nhịn, cô trực tiếp phát nổ.

Có một lần cô và mẹ cãi nhau rất lớn, hàng xóm xung quanh đều chạy tới xem kịch, Miêu Thải Ngọc không hề chịu thua.

Người xem náo nhiệt càng nhiều, cha con bọn họ được tiếp thêm dũng khí, cha lôi kéo mẹ, hai em trai lôi kéo chị gái, tạm thời tách hai mẹ con ra, để mỗi người tự ở trong phòng bình tĩnh một chút.

Thời gian đó mẹ cô nhìn cái gì cũng không hài lòng, động một chút là chửi ầm lên với ba đứa con.


Miêu Thải Ngọc lúc ấy đã mười tám tuổi, có thể lấy được điểm công của người trưởng thành, cũng tương đương khối lượng công việc mỗi ngày tăng lên, việc nhà không cần cô làm, lúc mẹ cô mắng các em trai cô, cô sẽ không tiếp lời.

Nhưng mắng cô thì cô rất không vui.

Mắng chuyện khác cô còn có thể nhịn, mắng cô không làm việc nhà, lửa giận của cô bộc phát.

Hai mẹ con ở trong bếp mắng chửi nhau, âm thanh lớn đến mức có thể lật tung nóc nhà.

Nhưng quan hệ của hai mẹ con không vì lần cãi nhau này mà rạn nứt, bọn họ đã sớm làm hòa, vẫn đồng lòng đối phó người ngoài.

Miêu Thải Ngọc không thích nổi giận, không thích lớn tiếng la hét, nhưng gặp chuyện thật sự đáng giận, cô tuyệt đối sẽ không chịu đựng.

Mẹ cô bình thường không có việc gì cũng không thích nổi giận, vào thời điểm đặc biệt cũng chỉ hơi nóng tính mà thôi, hai mẹ con bình thường rất hòa hợp.

Miêu Thải Ngọc: "Mẹ mình không đứng về phía mình, bà ấy đứng về lẽ phải, nếu mình cãi nhau với em trai, nhất định là lỗi của em trai.


”Miêu Thải Ngọc luôn đúng.

Cô và mẹ cãi nhau, cô cũng không sai, tất cả đều là do tâm tình mẹ cô không tốt, muốn phát tiết lên người con cái.

Tiền Viên Viên một lần nữa bội phục chị em tốt: "Không có bà mẹ chồng ác độc nào ăn hiếp được cậu, chỉ có cậu ăn hiếp mẹ chồng.

”“Mẹ chồng mình là mẹ chồng tốt, không phải mẹ chồng ác độc.

” Miêu Thải Ngọc nói một cách khẳng định.

Tính cách của mẹ chồng cô, cô có thể không hiểu sao?.