Về đến công xã ‌, mọi người tách ra ai về nhà nấy ‌.

Tống Nghị vừa về đến nhà ‌, Thẩm Kiều Kiều từ trong nhà đi ra đón anh rồi hỏi, "Sao hôm này anh về nhà sớm vậy."

Tống Nghị cười cười, "Mọi thứ đều được bán hết rất nhanh."

Thẩm Kiều Kiều kéo anh vào trong phòng, đi đến cái bàn nhỏ bên cạnh giường ngồi xuống.

Trên bàn đặt vài cái yếm to chừng bàn tay, nhìn kỹ chính là đồ dành cho trẻ sơ sinh.

Thẩm Kiều Kiều cầm lên một cái yếm có viền màu đỏ nói, " Nhìn đẹp đúng không, cái yếm này là bác cả may đấy."

Buổi chiều sau khi Thẩm Kiều Kiều ngủ dạy, đúng lúc Tống Thúy Hoa tới cửa ‌ tìm cô nói chuyện, vì sợ cô nhàm chán, Tống Thúy Hoa còn mang theo một ít vải thừa lúc Tết may quần áo đến.

Cô cắt vải, vốn dự định sẽ tự mình may viền yếm, nhưng bị‌ Tống Thúy Hoa ngăn cản, bà vẫn còn nhớ hình ảnh ngón tay bị kim đâm con rõ mồn một trước mắt, Tống Thúy Hoa liền thay cô may viền yếm.

Hai người tay chân nhanh nhẹn cùng nhau may vá, chỉ chốc lát liền đã may được mấy cái yếm, chính là mấy cái yếm Tống Nghị nhìn thấy ở trên bàn.

Tống Nghị m ơn trớn cái yếm, rồi nắm lấy thật chặt.

"Sao vậy?" Thẩm Kiều Kiều tinh ý nhận ra tâm trạng của anh có gì không ổn, nên lo lắng hỏi.

Thẩm Kiều Kiều ôm lấy tấm lưng của Tống Nghị, anh dùng hai tay ôm lấy bờ vai của cô, tựa cái cằm lún phún râu ria lên mái tóc đen mềm mại của Thẩm Kiều Kiều, hai mắt nhắm lại, một lúc lâu sau mới khàn khàn nói, "Không có việc gì."

Thẩm Kiều Kiều trong lòng không khỏi chua sót, cô không có tiếp tục hỏi tiếp, mà chỉ ở bên Tống Nghị, cùng nhau cảm nhận thời khắc tĩnh lặng.

Tin tức khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học được truyền đi rất nhanh, chỉ trong một thời gian mà đã khiến mọi người trong công xã Hồng Kỳ bàng hoàng, ai nấy đều không tập trung vào công việc.

Nhất là địa điểm thanh niên trí thức, lúc này đang loạn thành một đoàn.

Không quá hai ngày, có một thanh niên trí thức trong lúc làm việc không biết làm sao lại cuốc vào chân.

Tống Đại Sơn bình tĩnh đi đến nhà bác sĩ chân đất họ Tôn, vừa tới nơi, ông đã nghe thấy một trận kêu r3n bên trong truyền ra.


"Lão Tôn, cái chân của cậu thanh niên đó sao rồi?"

Lão Tôn lắc đầu ‌, "Vết thương quá nặng, ta trị không được, giờ cần đưa đi bệnh viện huyện mới được."

Tống Đại Sơn lông mày nhăn lại thành một đường thẳng, lúc trước thanh niên trí thức vừa xuống nông thôn cũng ‌hay xảy ra chuyện như vậy, nếu không phải là cuốc ‌ cuốc vào chân, thì là bị liềm cắt vào tay, nhưng đã nhiều năm không có phát ‌ sinh chuyện này, không hiểu tại sao lại xảy ra chuyện như thế vào lúc này...

Cậu thanh niên trí thức bị cuốc vào chân không phải ai khác, chính là Triệu Chí Cương.

Chân trái của anh mặc dù đã‌ băng gạc bao quanh hết mấy vòng, thế nhưng vẫn rướm máu ra bên ngoài, chỉ chốc lát, băng gạc liền đỏ thành một mảnh, một số thanh niên trí thức đưa anh đến nhà bác sĩ nhìn thấy cảnh này ‌đều ‌quay mặt nhìn sang chỗ khác.

Triệu Chí Cương đau nhức vô cùng, trong lòng anh ta lại càng thêm hối hận.

Anh ta cũng là một trong số những thanh niên trí thức có mối quan hệ hẹn hò với thanh niên trong công xã, đó chính là đối tượng Trương Tiểu Hoa, cô ta thường giấu diếm ‌người nhà tặng đồ vật, giặt quần áo cho anh ta, hơn nữa Trương Tiểu Hoa có bộ dáng cũng không tệ, gia‌ cảnh giàu có, thế nên anh ta liền ỡm ờ đáp ứng cùng đối phương hẹn hò.

Hai người đã hẹn hò được một thời gian và đang có ý định kết hôn, ai biết đột nhiên lại khôi phục kỳ thi đại học.

Nếu so sánh giữa Trương Tiểu Hoa và thi đại học, vậy khẳng định là thi đại học quan trọng hơn, dù sao nếu là anh ta có thể thi lên đại học và đậu thì chắc chắn sẽ được trở về thành phố, đến lúc đó thiếu gì những cô gái xinh đẹp‌, thế nên anh ta không cần thiết phải treo cổ ‌ trên cái cây là Trương Tiểu Hoa.

Cho nên Triệu Chí Cương dùng chiêu trì hoãn, nhưng Trương Tiểu Hoa luôn quấn lấy anh ta, khiến trong lòng phiền chán, dẫn đến cả buổi chiều làm việc anh ta đều lơ đãng không tập trung.

Một khi làm việc bị phân tâm, là sẽ xảy ra chuyện.

Vốn dĩ anh ta đã có cơ hội né nhát cuốc đó, nhưng giây tiếp theo, đột nhiên xuất hiện khuôn mặt của Trương Tiểu Hoa.

Anh ta nghĩ nếu bị thương, thì anh ta có thể thoát khỏi việc thúc giục kết hôn của Trương Tiểu Hoa.

Nói không chừng còn có thể báo bệnh trở về thành phố, điều kiện học tập trong thành phố so với nông thôn tốt hơn nhiều, xác suất đỗ đại học cũng cao hơn.

Nghĩ như vậy ‌, anh ta liền trơ mắt nhìn cuốc đập vào chân mình.

Sau khi đưa Triệu Chí Cương rời đi, bác sĩ Tôn tháo kính ra, thở dài nói: "Đại đội trưởng, tôi nói thật cho ông biết, tôi đoán dù đưa đến bệnh viện huyện cũng ‌chưa chắc đã chữa khỏi hẳn, nói không chừng cả cái chân trái đó đã tàn phế."


Tống Đại Sơn tim đập thình thịch, quay đầu ‌ nhìn ‌về phía mấy cái thanh niên trí thức hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đang bình thường như vậy sao tự dưng lại cuốc vào chân?"

Mấy cái thanh niên trí thức ấp a ấp úng, nói không nên lời, ‌ngược lại còn hỏi Tống Đại Sơn một câu, "Đại đội trưởng, thật sự sẽ khôi phục lại kỳ thi đại học sao?"

Tống Đại Sơn cắn chặt răng hàm, liếc mắt đảo qua từng khuôn mặt thanh niên trí thức, ánh nhìn khiến bọn họ phải cúi đầu, rồi nói: "Thông báo tất cả mọi người đến sân đập lúa họp."

Lần này mọi người đến tụ họp nhanh hơn lần trước, nhất là những thanh niên trí thức, từng người, từng người đứng dưới sân đập lúa ánh mắt trông ngóng nhìn về Tống Đại Sơn.

Tống Đại Sơn cũng không nói nhiều, vung vẩy tờ giấy trong tay, "Chắc mọi người ‌đều ‌đã nghe nói tới tin tức chuẩn bị khôi phục lại kỳ thi thi đại học, không sai, đó là thật, hôm qua tôi vừa tiếp nhận văn kiện hồng phía trên phát xuống‌."

Chao ôi, tin tức tựa như là một giọt nước rơi vào chảo dầu, lúc này đám đông sôi sục, tất cả đều nhao nhao nói.

Có mấy cái thanh niên trí thức còn hưng phấn xông lên bục thềm, đoạt lấy văn kiện hồng trong tay Tống Đại Sơn, nín thở nhìn vào tờ văn kiện hồng, cẩn thận đọc từng chữ một, chỉ sợ bỏ sót một chữ nào.

Đọc xong, mấy cái kia thanh niên trí thức còn giơ cao văn kiện hồng trong tay‌, cũng không để ý tới sắc mặt của Tống Đại Sơn, mà hướng phía nhóm ‌thanh niên trí thức hưng phấn hét lên, "Các đồng chí, thật sự sẽ khôi phục thi đại học!"

Phương Thư Đình tháo mắt kính xuống, lau nước mắt, cuối cùng cũng đợi được đến ngày này.

Lưu Lộ Lộ cảm thấy vui vẻ chết mất‌, nếu cô ta có thể thi lên đại học, cô ta sẽ rời xa cái địa phương quỷ quái này, không cần mỗi ngày làm việc đồng áng, làm cho eo mỏi lưng đau.

Cô ta sờ lên làn da trên khuôn mặt mình, so với trước khi xuống nông thôn da trở lên thô ráp hơn nhiều, không cần nhìn cũng biết, khẳng định là‌ đen hơn rất nhiều, tất cả đều do địa phương quỷ quái này gây ra!

Sau khi vui vẻ xong, cô ta vênh vang liếc mắt nhìn Thẩm Kiều Kiều trong đám đông.

Trong lòng nghĩ, bây giờ chắn chắn Thẩm Kiều Kiều đang hối hận đến chết‌, cô đã kết với‌ Tống Nghị, coi như hiện tại dù cô muốn thi đại học cũng không được, hơn nữa bụng lại to như vậy, nhìn gần đến tháng sinh rồi, liệu Tống Nghị và Tống Thúy Hoa có cho phép cô tham gia kỳ thi đại học không?

Thật nực cười.

Trong đám đông‌, Tống Nghị nhìn bộ dáng điên cuồng của đám thanh niên trí thức, không khỏi lui về phía sau môt bước, anh cúi đầu thấp xuống, không dám nhìn Thẩm Kiều Kiều, hai bàn tay ở bên đùi khẽ run lên.


Đột nhiên, có một bàn tay nhỏ nhắn mềm mại nắm lấy bàn tay to lớn của anh.

Thẩm Kiều Kiều nắm lấy tay Tống Nghị, cũng không có bộ dáng ủ rũ giống như Lưu Lộ Lộ tưởng tượng, ngược lại cô mười phần bình tĩnh.

Tin tức khôi phục lại kỳ thi đại học, cô đã sớm biết trong giấc mơ của mình, hiện tại nó chỉ giống như một minh chứng cho giấc mộng kia.

Cô dùng ngón tay trỏ nhẹ nhàng gãi vào lòng bàn tay Tống Nghị, mỉm cười, dưới ánh nắng chiều nốt ruồi son nơi giữa lông mày càng thêm ‌đỏ tươi, cô nói: "Chúng ta đi thôi, em đói quá, tối nay chúng ta ăn gì vậy?"

Tống Nghị không thể tin ngẩng đầu lên‌, vừa vặn đối diện ánh mắt Thẩm Kiều Kiều, đôi mắt cô trong trẻo và xinh đẹp như dòng suối xanh biếc.

Phút chốc, Tống Nghị mỉm cười, anh nắm thật chặt tay Thẩm Kiều Kiều, mười ngón tay đan vào nhau, "Tối nay anh sẽ nấu món mì em thích nhất."

Sau khi tin tức khôi phục kỳ thi đại học được xác nhận, những thanh niên trí thức có mối quan hệ lần lượt viết thư về thành phố, nhờ người thân, bạn bè gửi sách giáo khoa trung học xuống.

Trong lúc nhất thời sách giáo khoa là hàng quý giá, nếu ai có trong tay một bộ sách giáo khoa trung học thì chính là đối tượng được các nam nữ thanh niên trí thức tôn sùng, ngay cả khi mượn nó đọc chỉ một lần thì anh cũng phải trả giá bằng một hộp bánh đào xốp giòn to.

Cũng ‌nhờ kỳ thi đại học, mà địa vị nhóm thanh niên trí thức trong mắt mọi người trong công xã được cải thiện rất nhiều.

Nhóm thanh niên trí thức đi đâu đều kiêu ngạo ngẩng cao đầu, họ vênh vang đắc ý, có mấy người đeo kính còn làm bộ phải nâng kính nhiều lần, để chứng tỏ bản thân mình là người làm công tác văn hóa.

Nhóm thanh niên trí thức thậm chí còn tự làm một góc đọc sách cho riêng mình, từ lúc trời còn chưa sáng, gà còn chưa cất tiếng gáy đã bắt đầu đọc sách, đến tối lại tiếp tục khêu đèn học đến đêm.

Cơ thể bọn họ vốn không được khỏe mạnh như những người dân trong công xã thường xuyên làm việc đồng áng, ban ngày phải làm việc đồng áng, ban đêm vất vả học tập, họ cả ngày làm liên tục đến đêm lại học không nghỉ, rất nhanh thân thể đã không chịu đựng được.

Trong lúc nhất thời mọi người đều xin nghỉ bệnh, nếu Tống Đại Sơn không chấp thuận, không phải liền bị chụp cái mũ, là nói ông gây trở ngại thanh niên trí thức học tập để phục vụ quốc gia ‌.

Hai ngày này càng ngày càng căng thẳng, có thêm nhiều thanh niên trí thức có triệu chứng mệt mỏi, đau đầu‌. Tiếp đến Lưu Lộ Lộ cầm đầu, tổ chức nhóm thanh niên trí thức đình công để học tập.

Nếu họ không phải làm việc đồng áng, chuyên tâm học tập thi đại học để trở về thành phố, sẽ không có thanh niên trí thức nào không vui, thế nên họ rất hưởng ứng.

Cứ như vậy, công việc của nhóm thanh niên trí thức sẽ bị đẩy sang cho người dân trong công xã, vô duyên vô cớ họ lại phải làm việc quá nhiều, thế nên mọi người bắt đầu phản đối.

Tại nhà Tống Đại Sơn ‌.

"Đại đội trưởng, chuyện này còn tiếp tục đến khi nào, dựa vào cái gì mà chúng tôi phải giúp bọn họ làm việc."

"Đúng vậy, ông còn nói cái gì cấp trên đưa bọn họ tới đây để hướng dẫn nông dân, chứ không phải là làm trâu làm ngựa tới cày ruộng."


Một số người dân trong công xã mang theo cuốc, cào, liềm vây quanh ‌Tống Đại Sơn yêu cầu một lời giải thích.

Tống Đại Sơn bị tiếng nói của mọi người làm cho nhức đầu, đưa tay ấn xuống: "Được rồi được rồi, tôi hiểu ý kiến ​​của mọi người."

"Bây giờ tôi sẽ đi tìm thanh niên trí thức, được chưa?" Ông liếc nhìn mọi người.

Cái uy của Tống Đại Sơn vẫn rất mạnh, ông vừa nói xong, mọi người đứa mắt nhìn nhau rồi bình tĩnh lại, đoàn người đi theo Tống Đại Sơn đến địa điểm thanh niên trí thức.

Vừa đến địa điểm Thanh niên trí thức, đã thấy một nhóm người tụ tập quanh lối vào địa điểm Thanh niên trí thức, tại đó có hai nhóm, một bên là thanh niên trí thức, bên kia là mọi người trong công xã, đang ồn ào, hình như đã xảy ra xung đột.

"Tôn lão đầu, ông ở đây làm gì, đây là xảy ra chuyện gì" Tống Đại Sơn cau mày, vỗ vỗ bả vai Tôn lão Đầu.

Tôn Lão Đầu quay người lại nhìn thấy đó là Tống Đại Sơn, ông đè nén cơn tức giận xuống, một năm một mười đem sự tình phát sinh nói ra.

Mấy hôm nay, nhóm thanh niên trí thức trời còn chưa sáng đã dạy đọc sách, bọn họ như vậy thì thoải mái nhưng những người sống gần địa điểm thanh niên trí thức thì khốn khổ.

Người dân trong công xã làm việc cả ngày vất vả, tối về mệt mỏi phải nghỉ ngơi, kết quả là trời còn chưa 4 giờ sáng, từ trong địa điểm thanh niên trí thức đã vang lên tiếng đọc sách.

Vậy thì tốt rồi, bây giờ thì không cần ngủ nữa.

Bọn họ gây ồn ào đến mức không ai ngủ được, đành phải lần lượt đứng dậy khỏi giường, ôm chăn bịt tai thế nhưng vẫn không ngăn được tiếng đọc đọc sách của bọn họ.

Cả đêm tôi không được nghỉ ngơi tốt, đến khi trời gần sáng, tôi mới tranh thủ chợp mắt được một lúc đã phải đứng dậy đi làm.

Cái này thôi coi không nói đến, chờ đến khi ra đồng làm việc, chúng tôi lại nghe tin nhóm thanh niên trí thức đình công, giờ còn phải làm cả phần công việc của bọn họ.

Muốn khi dễ người ta cũng không phải là phương pháp bắt nạt như vậy, hiện tại mọi người đều tức giận trong lòng, nên tụ tập cùng nhau đến địa điểm thanh niên trí thức để tranh luận với bọn họ.

Người có văn hóa luôn được tôn trọng, người trong công xã ngay từ đầu cũng có ý muốn cùng bàn bạc thương lương kỹ càng với nhóm thanh niên trí thức xem có thể cân đối lại thời gian được không.

Dù sao thì bây giờ nhóm thanh niên trí thức cũng đình công không làm việc, họ không còn phải làm việc đồng áng nữa, cả ngày đều ở trong địa điểm thanh niên trí thức học tập, vậy có thể tránh thời gian học tập vào lúc mọi người nghỉ ngơi.

Ai biết còn chưa nói được hai câu, đã bị lưu Lộ Lộ chặn họng.

"Các ngươi biết cái gì, Ngoại trừ người có học được đánh giá cao, thì tất cả đều là hàng cấp thấp. Các ngươi chính là bọn quê mùa luôn nghen ghét những người có văn hóa như chúng tôi, ghen tị với việc chúng tôi có thể thi đại học trở về thành phố."

Nay mình chưa ra được video mới, nhưng mọi người cũng vào đây đăng ký kênh ủng hộ mình nhé.