Phương Thư Đình giật mình, hình như đúng là như vậy.

Hai người Lưu Lộ Lộ và Trương Mạn Tuyết thời điểm đào hố cho người khác, một hai không nghĩ tới, có một ngày họ cũng sẽ trở thành mục tiêu cho sự sắp xếp của người khác.

Mà quả báo này không ngờ lại đến nhanh như vậy.

Lưu Lộ Lộ gặp Trương Mạn Tuyết giữa đường, nhìn đối phương cũng có bộ mặt tức giận cùng phẫn nộ, chắc hẳn cô ta cũng đã nghe thấy tin đồn.

Hai người nhìn nhau, cái gì cũng không cần nói, một trước một sau, bước nhanh chân đi về hướng gốc cây đa lớn ngoài cửa thôn.

Dưới gốc cây đa lớn, bà Trương và dì Thái đang bàn chuyện sôi nổi.

Vợ của Chu đại một bộ mặt bát quái tham gia thích thú nói: "Trương Miểu, con trai bà thật sự đính hôn với thanh niên trí thức Lưu à?"

Bà Trương xua tay, nhổ nước bọt: "Không phải vậy đâu."

Bà ta lại thở dài, vỗ đùi nói: "Lưu Lộ Lộ thích con trai tôi, sống chết muốn gả cho nó, người nhà cô ấy một tháng có thể kiếm 60 đồng, cô ấy còn nói muốn lấy mấy trăm đồng làm của hồi môn đem đến nhà tôi."

Bà ta chép miệng nói tiếp: "Mấy trăm đồng a, đến lúc đó A Long nhà ta sẽ mua một chiếc xe đạp, tiếp đến là mua một chiếc đồng hồ đeo tay, nó lần trước đi cửa hàng bách hóa trên huyện thành liền nhìn trúng, thế nên rất thích là nó."."

Lúc thì nói là 60 đồng, lúc lại nói là mấy trăm đồng, lúc thì mua một chiếc xe đạp, lần khác là mua một chiếc đồng hồ.

Khoác lác sắp leo lên tới trời rồi, con dâu Chu đại không khỏi lén trợn mắt.

Nhưng vì để nghe thêm những câu chuyện bát quái, cô ta vẫn thức thời nói: "Chà, chà, vậy thì bà sắp được hưởng phúc rồi, trong đời tôi chưa bao giờ thấy qua nhiều tiền đến thế, còn có xe đạp cùng đồng hồ, mua về rồi nhất định phải cho mọi người mở mang tầm mắt."

Bà Trương khịt mũi tự hào: "Vậy đến khi đó thì nhớ đến nhà tôi mà xem, hơn nữa, được con trai tôi nhìn trúng chính là phận có phước lắm đấy, nếu Lưu Lộ Lộ may có thể thi đậu đại học, thì tất cả đều là do dính được ánh sáng của con trai tôi."

Càng nghĩ càng thấy thoải mái: "Sau khi thi đậu đại học, hai vợ chồng lên thành phố sống, tháng qua ngày lại như thế mới là một cuộc sống hạnh phúc".

Bà Trương không ngừng khoác lác về con trai mình, dì Thái nghe được liền bĩu môi, không chịu kém hơn cũng bắt đầu khoe khoang về cháu trai của mình.

"Muốn nói cháu trai của ta, nó chính là rồng phượng trong loài người, bộ dáng tuấn tú, lại có văn hóa, nếu để sánh ngang với Trương Mạn Tuyết, thì thật sự không xứng với tài năng của nó."

Mọi người bên ngoài nghe được, đều ha ha cười mỉa, ai chẳng biết cháu trai của dì Thái, chính là Chu Diệu Tổ, là một kẻ lười biếng nổi tiếng ở công xã Hồng Kỳ.

Trong khi những người khác đều đang làm việc trên cánh đồng, thì Chu Diệu Tổ lại đi lang thang khắp nơi, anh ta đã hai mươi tuổi mà vẫn sống nhờ tiền của cha mẹ.

Về phần dáng dấp tuấn tú, dù sao thì mọi người cũng chưa ai nhìn ra.

Chu Diệu Tổ rất giống cha anh ta, có đôi mắt nhỏ, mặt toàn mụn trứng cá, mũi to, môi dày, thực sự là có ngoại hình rất xấu xí.

Nhưng được cái, bởi vì không phải làm việc giống những người dân trong công xã bình thường cả ngày làm trên ruộng đất khiến da rám nắng, thì anh ta suốt ngày buồn bực ở trong nhà, không bị phơi nắng, thế nên làn da so với các nam thanh niên trí thức trong thành phố trắng hơn mấy phần, chính vì có làn da trắng nên đỡ xấu hơn mỗi phần, miễn cưỡng cũng được gọi là thanh tú.

Còn nói về văn hóa, Chu Diệu Tổ khó khăn lắm mới tốt nghiệp trung học, mà Trương Mạn Tuyết dù sao cũng là một thanh niên trí thức ở thành phố lớn, là một học sinh trung học đúng nghĩa, thế nên không thể lấy văn hóa làm tự hào.

Thời điểm Lưu Lộ Lộ và Trương Mạn Tuyết đến nơi, chính là lúc nghe được đoạn chuyện đặc sắc này.

Hai người liếc mắt nhìn mọi người đang vây quanh, mỗi người nghe thấy tiếng hò hét đều vô cùng phấn khích, nhìn cảnh tượng này giống như đang diễn lại cảnh tượng ngày đó, hai người gần như mất bình tĩnh.

Lưu Lộ Lộ kéo mọi người bên trong ra, chen vào lôi kéo bà Trương, giọng căm tức nói: "Bà đang nói lung tung cái gì đấy, tôi nói sẽ cưới Chu Diệu Tổ khi nào, mà còn muốn mấy trăm đồng, bà nằm mơ giữa ban ngày à."

Trương Mạn Tuyết đứng sau lưng Lưu Lộ Lộ, mặc dù cô ta không nói chuyện, nhưng đôi mắt phẫn nộ cũng thể hiện sự bất mãn của cô.

Bà Trương để cho cô ta kéo như vậy một lúc, rồi mới cất tiếng cắt ngang, bà rất không vui, bà cảm thấy đối phương không còn thông minh như trước.

Bà ta lạnh lùng nhìn Trương Mạn Tuyết, giễu cợt nói: "Ôi, ôi, ôi, còn chưa vào cửa mà đã bắt đầu không nhìn sắc mặt mẹ chồng rồi."

Bà ta hướng về đám đông mọi đang người xem nói một câu: "Các người hướng mười dặm tám thôn hỏi thăm xem, nhà ai có mẹ chồng tốt tính như ta, nếu gả vào trong nhà ta, còn không phải là rơi vào hũ mật để hưởng phúc à".


Lưu Lộ Lộ một bộ tức khí không nuốt xuống được, cô ta cảm thấy nói chuyện với bà Trương như nước đổ đầu vịt, mỗi lời nói ra đều không đúng trọng điểm.

Cô ta cũng đành chịu thua, quay đầu nhìn về phía mọi người trong công xã cùng với nhóm thanh niên trí thức nhanh chóng giải thích: "Những gì bà ta nói đều là sai sự thật, cả đời tôi không đời nào cưới Trương Long con trai bà ta ".

Trương Mạn Tuyết cũng nói: "Đúng vậy, hai bà ta đều đang nói bậy, tôi đời nào đi cưới Chu Diệu Tổ."

Hai người họ thi nhau khoa tay múa chân giải thích, còn kém là chưa chỉ tay lên trời thề.

Mọi người dân trong công xã, cũng như nhóm thanh niên trí thức đều không quá tin, bởi vì bà Trương và dì Thái đều nói, nhưng họ đều có mũi có mắt để cảm nhận.

Chuyện này nếu chưa định ra, thì làm sao có thể nói như thế.

Chỉ có điều Lưu Lộ Lộ và Trương Mạn Tuyết đều xấu hổ, không muốn ở trước mặt mọi người thảo luận vấn đề này, cho nên mới liên tục phủ nhận.

Suy nghĩ cẩn thận hơn nữa.

Lúc đầu khi các nữ thanh niên trí thức dụ dỗ nam xã viên giúp đỡ làm việc, có không ít người đã nhìn thấy Trương Long cùng Chu Diệu Tổ có quan hệ thân thiết với Lưu Lộ Lộ và Trương Mạn Tuyết.

Hai người đó tuy lười biếng, không làm nhiều việc cho hai người đó, nhưng vẫn tặng họ những món quà nhỏ, mà Lưu Lộ Lộ và Trương Mạn Tuyết không từ chối đều nhận hết.

Chuyện này đã có từ trước, nói không chừng họ chỉ lén lút nói chuyện riêng nhau một cách bí mật?

Chẳng phải lúc trước các cặp đôi tình nhân trẻ trong xã, ngày nào cũng ra phía sau núi, có khi hai đôi đó không chừng cũng chui qua đó đấy?

Có người còn nghĩ bẩn thỉu hơn, cho rằng, khẳng định là hai nữ thanh niên trí thức nhất định đang mang thai, bụng to đến mức không giấu nổi, nên tính chuyện kết hôn.

Mà bà Trương với dì Thái muốn làm lớn chuyện, họ chỉ muốn hủy hoại danh tiếng của hai người để giảm tiền lễ hỏi xuống.

Con dâu Chu đại vốn đã không thích Lưu Lộ Lộ từ lâu, vì Lưu Lộ Lộ ngày nào cũng ăn mặc khêu gợi giống như yêu tinh, không chỉ dụ dỗ các nam thanh niên trong xã làm việc giúp cô ta, mà còn tặng quà cho cô ta nữa.

Ngay cả những người đã kết hôn rồicũng không tha, có lần cô ta đang trên đường về nhà, nhìn thấy Lưu Lộ Lộ đang nhìn chằm chằm vào người đàn ông của mình.

Cho nên nhân cơ hội này, cô ta liền bỏ đá xuống giếng.

Con dâu Chu đại cố ý lớn tiếng, âm dương quái khí nói: "Ai nha, thanh niên trí thức Lưu, cô đừng có phủ nhận nữa, hai nhà các ngươi không phải đã nói chuyện xong rồi sao, Trương Miểu bà ta còn biết gia đình cô trong thành phố kiếm được bao nhiêu tiền một tháng."

Lưu Lộ Lộ kinh ngạc, nhưng lại lập tức nói: "Tôi nào biết bà ta nghe được chuyện này ở đâu, tóm lại, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ lấy con trai của bà ta."

Trên thực tế, từ ngày Lưu Lộ Lộ xuống nông thôn, cô ta thường khoe với người trong công xã Hồng Kỳ về hoàn cảnh gia đình của mình, nói bố và anh trai cô ta đều là công nhân nhà máy trong thành phố, và thực sự ở đó có không ít người nhận được là 60 đồng một tháng.

Lưu Lộ Lộ dậm chân, vừa vội vừa tức nói: "Mọi người không nghĩ xem, con trai của bà ta chỉ là một thằng nông thôn quê mùa, lại còn xấu xí, không có điểm nào xứng đôi với tôi."

Bà Trương nghe xong những lời này lập tức quay mặt lại, bà không phải là người dễ trêu chọc, Lưu Lộ Lộ nhiều lắm chỉ là dạng động mồm động mép, chỉ là kiểu trò đùa trẻ con, đến khi tức giận thật bà ta sẽ trực tiếp ra tay.

Thế nên bà ta lập tức nắm lấy mái tóc dài của Lưu Lộ Lộ, kéo mạnh khiến da đầu cô ta đau đớn, "Con khốn này, người nông thôn quê mùa thì đã làm sao, mày đến từ trong thành phố thì ghê gớm lắm à."

Nói xong, bà ta nhìn từ trên xuống dưới nhìn Lưu Lộ Lộ cùng Trương Mạn Tuyết với ánh mắt giễu cợt: "Hai người các ngươi háng hẹp, mông nhỏ, đã vậy còn gầy như thế, nhìn là biết không thể sinh được con trai, ta và Thái Nhân chịu để các ngươi gả vào nhà chúng ta, là các ngươi đã tu luyện được cả trời phúc khí rồi."

Ở nông thôn, người xưa thường nói thịt mỡ ăn ngon, nàng dâu béo tốt thì mới mắn đẻ.

Đối với người dân ở nông thôn, tiêu chí đầu tiên để đánh giá một người phụ nữ giỏi việc sinh con hay không, chính là nhìn vào người có khuôn mặt tròn và cặp mông to.

Phần lớn thanh niên trí thức ở thành phố đều có khuôn mặt trái xoan, dáng người thon gầy, từ ngoại hình cho đến dáng người đều rất không phù hợp với thẩm mỹ ở nông thôn.

Trước đó, người dân trong công xã ngăn cản con trai mình hẹn hò với nữ thanh niên có học thức, một phần cũng vì lý do này.

Khi Thẩm Kiều Kiều và Tống Nghị đi đến dưới gốc cây đa lớn, chính là lúc đang ồn ào cãi nhau đến đoạn này.

Nghe bà Trương nói rằng mông của Lưu Lộ Lộ hẹp và khó có con, Thẩm Kiều Kiều không thể kìm được liền bật cười ra tiếng.


Đây là cách chọn vợ hay chọn lợn nái vậy.

Cười xong, cô quay sang Tống Nghị nói: "Anh nói anh đưa em đến đây để xem náo nhiệt, chính là để nghe chuyện này à."

Tống Nghị đưa cô đến một cái bàn xuống, đặt ghế cho cô ngồi xuống, đưa chiếc lọ tráng men, rồi lấy túi giấy dầu từ túi áo ngực ra, vừa bóc hạt thông cho cô vừa nói: "Không, rất hay."

Thẩm Kiều Kiều ranh mãnh chớp chớp mắt, thấp giọng nói: "Rất hay, hai người bọn họ đều xứng đáng, Lúc trước khi chúng ta bị hắt nước bẩn chẳng phải bọn họ rất vui sao, bây giờ đến lượt hai người bọn họ."

Cô lẩm bẩm: "Nhưng không biết dì Thái và bà Trương đang nghĩ gì, sao đột nhiên vô duyên vô cớ lại nói muốn cưới cho cháu trai và con trai hai người là Lưu Lộ Lộ và Trương Mãn Tuyết về làm con dâu."

Trong mắt Tống Nghị hiện lên một nụ cười, đem những hạt thông đã lột vỏ trắng nõn đặt vào lòng bàn tay cô, "Đúng vậy, thật sự rất khó hiểu, nhưng dù sao đó cũng không phải chuyện của chúng ta, chúng ta chỉ xem náo nhiệt thôi."

Thẩm Kiều Kiều tràn đầy phấn khởi gật đầu, tiếp tục chuyên tâm xem náo nhiệt.

Nhìn xem bộ dạng thích chuyện bát quái của cô, Tống Nghị bất giác mỉm cười.

Trên thực tế, anh là người đã lên toàn bộ kế hoạch, đầu tiên anh ta nhờ mẹ của Tống Mãn Chu là Chu Mai, bà làm thuyết khách, làm theo lời anh đã nói trước đó, nói lưu Lộ Lộ và Trương Mạn Tuyết nhiều cái tốt, làm cho bà Trương và dì Thái động tâm.

Hai người này cũng thật không tầm thường, một khi đã hạ quyết tâm, sẽ trực tiếp ra chốn đông người của công xã ồn ào, bọn họ cũng biết, nếu trực tiếp cầu hôn Lưu Lộ Lộ và Trương Mãn Tuyết, bọn họ chắc chắn không đồng ý.

Có lẽ ý tưởng của anh là sử dụng tin đồn bức bách hôn nhân, để trả lại cho hai người họ đã nói cô lúc trước.

Cảnh này đúng là chó cắn chó, nhìn rất đẹp mắt.

Nhưng chuyện này anh không thể nói cho Kiều Kiều, nếu cô ấy biết, không chừng sẽ mềm lòng, việc sẽ không thành.

Lưu Lộ Lộ và Trương Mạn Tuyết, lúc trước còn nhảy múa trước con trai và Kiều Kiều của anh, thật tưởng rằng sẽ không ai trừng trị được hai cô ta, Tống Nghị anh đây, không phải là bột nhão.

Anh thật muốn, Lưu Lộ Lộ và Trương Mạn Tuyết thực sự gả vào gia đình của bà Trương và dì Thái, bốn người này sống chết cùng nhau, thật hoàn hảo.

Bốn người này cãi nhau ồn ào từ ngày này sang đêm khác, dù sao bà Trương và dì Thái nhất quyết ấn định Lưu Lộ Lộ và Trương Mạn Tuyết phải gả vào nhà họ.

Trương Long và Chu Diệu Tổ cũng đến tham gia náo nhiệt, cười đùa tí tửng, lần lượt gọi vợ ơi.

Cuối cùng, Tống Đại Sơn phải đứng ra dẹp yên trò hề này, thế nhưng tin đồn vẫn không đè xuống được, đi đến đâu Lưu Lộ Lộ và Trương Mạn Tuyết đều có thể nghe thấy những lời đồn đại, hai người tức giận ngoại từ chỗ thanh niên trí thức, nếu không có việc gì thì cũng không bước ra cửa nửa bước.

Ngày 28/10 là ngày trọng đại của Đại Hổ kết hôn với Triệu Tiểu Tuệ, một cô gái đến từ công xã Hồng Cương cạnh bên.

Đã lâu rồi công xã chưa có việc vui như vậy.

Nhà Đại Hổ chín giờ sáng đã bắt đầu đốt pháo, từ cửa nhà đến ngoài sân đều có vỏ pháo đỏ rực, giống như một tấm thảm đỏ.

Với tư cách là huynh đệ của Đại Hổ, Tống Nghị đã sớm đến giúp chào đón khách.

Anh thương Thẩm Kiều Kiều, muốn cô ngủ thêm chút nữa, lúc nào đến bữa tiệc thì gọi cô sang nhà Đại Hổ là được.

Nhưng tiếng pháo quá lớn khiến Bảo Bảo tỉnh dậy, vừa tỉnh dậy liền khóc oa oa, làm cho Thẩm Kiều Kiều cũng tỉnh dậy.

Dù sao thì bọn họ đều đã tỉnh, rửa mặt sạch sẽ xong, Thẩm Kiều Kiều mặc cho Bảo Bảo một bộ quần áo nhỏ, đội lên đầu chiếc mũ bông nhỏ, sau đó ôm cậu bé hướng về nhà Đại Hồ để nhìn cô dâu mới.

Đại Hổ hôm nay là chú rể, anh mặc một bộ quần áo kiểu quân đội màu xanh đậm, từ bả vai đến thắt lưng buộc một dải ruy băng đỏ, ở giữa thắt thành một bông hoa hồng lớn, nhìn anh ấy đặc biệt năng động.

Nhìn thấy Thẩm Kiều Kiều, anh ấy vội vàng tiến tới chào hỏi: "Chị dâu đến rồi."

Thẩm Kiều Kiều mỉm cười gật đầu với anh ấy: "Ừm." Cô nhẹ nhàng cầm lấy chân nhỏ của Bảo Bảo, "Nào Bảo Bảo, đến chào chú Đại Hổ đi."


Trẻ hai tháng tuổi ngủ ít hơn nhiều so với trẻ một tháng tuổi. Bảo Bảo là cậu bé hoạt bát và ngoan ngoãn, nhưng khi ngủ, bé ngủ rất yên bình, không khóc không nháo. Đến khi thức dậy, thì lại tràn đầy sức sống.

Đôi mắt của cậu bé đã mở to hoàn toàn, đôi mắt to đen như quả nho đang nhìn Đại Hồ, khóe miệng trời sinh nhếch lên tự nhiên, lúc nào cũng như đang mỉm cười, nhìn rất đáng yêu.

Cũng làm cho Đại Hổ vui mừng như điên, anh ấy từ trong túi lấy ra một nắm kẹo, nhét vào túi nhỏ trên quần của Bảo Bảo, "Đây, chú mời cháu ăn kẹo nhé."

Làm cho Thẩm Kiều Kiều dở khóc dở cười: "Đại Hổ, cậu đi chào hỏi những vị khách khác đi, tôi vào nhà xem cô dâu mới."

Đại Hổ gật đầu, rồi tiếp tục chào hỏi những vị khách khác.

Thẩm Kiều Kiều lấy từng viên kẹo từ trong túi Bảo Bảo ra, mỉm cười.

Cô có khuôn mặt xinh đẹp, diễm lệ, chỉ cần cười nhẹ, cũng khiến mọi người xung quanh nhìn ngây người.

Người nông thôn chẳng giữ trong bụng quá nhiều điều, nên cũng không tìm được từ nào để hình dung, chỉ thở dài cảm khái, Tống Nghị có nàng dâu thật sự đẹp mắt.

Thông thường, khi người dân trong công xã kết hôn sẽ tổ chức tiệc ở sân đập lúa, nhưng gia đình Đại Hổ thì khác, trong nhà ngoài anh ấy ra còn có hai người anh trai.

Gia đình anh ấy chưa phân gia, ông bà nội Đại Hổ ở một phòng, bố mẹ anh cũng ở một phòng, hai anh trai và chị dâu cũng phân biệt phòng riêng, trong nhà vì anh lấy vợ nên cũng xây một phòng mới.

Trong nhà đông người nhiều phòng lớn, sân thì rộng rãi, nên tiệc rượu liền được bày ngay tại nhà.

Giữa sân bày ra bảy tám chiếc bàn tròn, trên bàn bày bát đũa, xem ra rất nhanh sẽ khai tiệc.

Thẩm Kiều Kiều ôm lấy Bảo Bảo, đi vòng qua bàn ghế, tìm được Tống Nghị, anh đang đưa thuốc lá cho ai đó, cô hỏi anh: "Cô dâu mới ở phòng nào vậy."

Tống Nghị nhìn thấy cô đến, đầu tiên anh nhìn cô từ trên xuống dưới, xem cô có mặc quần áo dày không, lúc này đã gần đến mùa đông, thời tiết vừa nóng vừa lạnh, anh lo cô sẽ bị cảm lạnh.

Thấy cô ăn mặc ấm áp, Bảo Bảo cũng được quấn chặt chẽ, anh mới chỉ đường cho cô: "Ở trong phòng kia, anh dẫn em đi."

Thẩm Kiều Kiều gật đầu.

Con dâu Chu đại lại gần nói: "Kiều Kiều, để tôi dẫn cô đi, đừng làm phiền Tống Nghị, nào đi theo tôi."

Thẩm Kiều Kiều mỉm cười gật đầu với cô: "Thật vất vả, cảm ơn chị Liên Đông, cô nhìn về phía Tống Nghị nói: "Chị Liên Đông dẫn em đến đó rồi, anh trước đi chào khách đi."

Tống Nghị thấy có người dẫn cô đi, liền chỉnh lại cổ áo cho cô kín hơn để không cho gió lọt vào, lúc này mới nói: "Được rồi, em đi đi, lát nữa ra ngoài ngồi cùng bàn với anh."

Thẩm Kiều Kiều cong môi nói: "Biết rồi."

Nói xong, cô đi theo vợ Chu đại vào căn nhà phía đông nhà Đại Hổ.

Căn phòng mới đều được xây bằng gạch xanh ngói đỏ, nhìn xem chính là mới tinh.

Trong phòng đã có không ít người ngồi, ngoài người nhà cô dâu Triệu Tiểu Tuệ, còn có một số cô gái trong công xã đến tham gia náo nhiệt, tất cả đều vây quanh giường, cắn hạt dưa, ăn đậu phộng trò chuyện sôi nổi.

Ngay khi Thẩm Kiều Kiều ôm Bảo Bảo tiến vào, tất cả mọi âm thanh đều dừng lại, họ sững sờ nhìn chằm chằm vào cô.

Làn da của cô trắng hồng, ngũ quan tinh xảo, cô đứng đó giống như một cô gái thời thượng trong tạp chí thời trang, vừa bước vào phòng, căn phòng dường như sáng hơn rất nhiều.

Mái tóc đen bóng của Thẩm Kiều Kiều được tết sang một bên, buông thõng trước ngực, trên tóc cô buộc một chiếc băng đô màu xanh nhạt, mặc một chiếc váy dài màu trắng, giữa tất và gấu váy lộ ra một phần bắp chân trắng sáng, nhìn nó trắng đến mức nhức mắt.

Con dâu Chu đại thấy mọi người đều nhìn chằm chằm Thẩm Kiều, không khỏi cười trộm, cô ta cũng chết lặng khi nhìn thấy Thẩm Kiều Kiều ngày hôm nay.

Con dâu Chu đại ho khan, gọi sự chú ý của mọi người trở về, cô ta nắm lấy tay Triệu Tiểu Tuệ rồi giới thiệu: "Đây là vợ của Tống Nghị, Đại Hổ cùng Tống Nghị có quan hệ rất tốt, hai người về sau sẽ thường xuyên qua lại hơn, thế nên cần phải hiểu rõ về nhau."

Triệu Tiểu Tuệ dịch ra một vị trí trên giường, nhìn Thẩm Kiều Kiều với đôi mắt đầy hâm mộ và ước mơ, cô chưa bao giờ nhìn thấy một người đẹp như vậy, giống như một nàng tiên trên trời.

Thẩm Kiều Kiều ngồi xuống, hướng Triệu Tiểu Tuệ nhẹ nhàng gật đầu, lộ ra ý cười nói: "Tôi tên Thẩm Kiều Kiều."

Ngay cả âm thanh cũng dễ nghe như vậy, Tinh tế và mềm mại, đáy lòng của Triệu Tiểu Tuệ giống như bị lông vũ quét qua, giống như chiếc bánh mềm vậy.

Triệu Tiểu Tuệ không khỏi thấp giọng nói theo: "Ừm, ta tên Triệu Tiểu Tuệ."

Thẩm Kiều Kiều lại mỉm cười với cô ấy, lần này nụ cười càng rõ ràng hơn mấy phần.

Cô cảm thấy rất thích Triệu Tiểu Tuệ, cô gái này có khuôn mặt tròn, làn da hơi ngăm đen, đường nét khuôn mặt hơi uy nghiêm, cách nói chuyện và hành động kiên quyết, nhìn có vẻ là người sảng khoái.

Nhìn thấy nụ cười của cô, Triệu Tiểu Tuệ tựa như ngực bị một mũi tên đâm vào, cô ấy đỏ mặt không dám ngẩng đầu lên nhìn cô, chỉ đẩy đĩa đậu phộng, nhãn và chà là đỏ lên trên khay về phía cô, "Chị, chị ăn đi."


Thẩm Kiều Kiều liếc nhìn đậu phộng, lắc đầu, "Tôi không ăn đâu, tôi ôm Bảo Bảo không dư tay vỏ, mọi người cứ ăn đi không cần bận tâm đến tôi."

Chuyện này có gì ghê gớm đâu, Triệu Tiểu Tuệ vỗ ngực nói: "Để em."

Cô cầm một nắm lớn đậu phộng, tùy ý ấn xuống, võ vỡ nát, lộ ra hạt đậu phộng vỏ đỏ bên trong.

Thẩm Kiều Kiều mặt mày cong cong vươn tay, cầm lấy hạt đậu phộng đỏ nhét vào miệng: "Cám ơn."

Triệu Tiểu Tuệ xua tay nói: "Không có gì, chị có muốn ăn long nhãn không?"

Thẩm Kiều Kiều hai mắt sáng lên, gật đầu.

Triệu Tiểu Tuệ lại bóc vỏ nhãn cho cô, rồi cũng tự mình ăn một ít.

Nhãn có vị ngọt ngào, Thẩm Kiều Kiều đặc biệt thích ăn, hai người vừa ăn vừa nói chuyện.

Những người khác thỉnh thoảng lại thêm vài lời, không khí trong phòng lập tức trở nên ấm áp.

Đột nhiên, một giọng nữ sắc bén cay nghiệt từ bên cạnh truyền đến: "Triệu Tiểu Tuệ, cô làm gì vậy, người phụ nữ đó không có tay à, sao cô lại lột vỏ cho cô ta."

Thẩm Kiều Kiều mờ mịt nhìn sang, người đang nói chính là một cô gái có vóc dáng thấp mập, cô ta chỉ tay vào Triệu Tiểu Tuệ, ngón trỏ mập mạp giống như củ sen trắng vậy.

Triệu Tiểu Tuệ trên mặt ngượng ngùng, tâm trạng tốt vừa rồi liền biến mất không sót lại chút gì, cô ấy kéo Triệu Tiểu Mai nói: "Chị họ!"

Sau đó cô ấy ngượng ngùng cười với Thẩm Kiều Kiều, nói: "Đây là chị họ của em, Triệu Tiểu Mai, chắc hôm qua chị ấy giúp em chuẩn bị hôn lễ, ngủ không ngon nên nói năng hơi thô lỗ, chị đừng để ý nha."

Triệu Tiểu Mai và Triệu Tiểu Tuệ là chị em cùng chi, Triệu gai cứ như vậy có hai cô gái duy nhất trong họ, nên từ nhỏ cùng nhau đi học, cùng chơi.

Theo lý mà mà nói, tình cảm hai người lẽ ra có tốt, nhưng ngược lại, tính tình hoàn toàn trái ngược nhau, Triệu Tiểu Mai tính tình hẹp hòi, trong khi Triệu Tiểu Tuệ lại sảng khoái, thế nên hai chị em họ trong nhà Triệu chỉ nói với nhau vài câu cũng cãi nhau.

Nếu có thể, Triệu Tiểu Tuệ thậm chí còn không muốn mời chị họ đến dự đám cưới của mình.

Thẩm Kiều Kiều gật đầu, nhìn về phía Triệu Tiểu Tuệ, lộ ra nụ cười nhàn nhạt: "Không có chuyện gì."

Nụ cười của cô khiến Triệu Tiểu Mai càng tức giận hơn, cô ta hừ lạnh nói: "Lời tôi nói có gì không đúng sao, người phụ nữ này trông giống như một con yêu tinh vậy, em hãy cẩn thận, đừng để Đại Hổ bị quyến rũ câu hồn đi mất, vừa rồi lúc chị ra khỏi phòng, nhìn thấy cô ta cùng Đại Hổ đang nói chuyện vui vẻ ngoài sân ".

Thẩm Kiều Kiều giật mình, cô và Đại Hổ chỉ tùy tiện chào hỏi ở giữa sân, người đến người đi, mà cô vẫn ôm Bảo Bảo, làm sao hai người có thể xảy ra chuyện gì.

Cô bị chọc tức khuôn mặt đỏ bừng, làn da trắng nõn mềm mại giống như được phủ một lớp phấn hồng, nhìn cô lại càng xinh đẹp, lộng lẫy giống như hoa đào tháng ba.

Triệu Tiểu Mai không biết lựa lời nói như vậy, Triệu Tiểu Tuệ tức giận giậm chân nói: "Chị họ, chị đang nói cái đó."

Tưởng rằng hôn lễ hôm nay sẽ diễn ra suôn sẻ, nhưng không nghĩ tới Triệu Tiểu Mai lại nổi điên, nhất quyết muốn hắt nước bẩn vào Thẩm Kiều Kiều và Đại Hổ, nói chuyện khó nghe như vậy.

Triệu Tiểu Tuệ tức giận môi run run.

Triệu Tiểu Mai làm ầm lên, bầu không khí trong phòng liền lạnh xuống, mọi người nhìn nhau không biết nên nói gì, liền tìm cớ nhanh nhanh giải tán.

Triệu Tiểu Mai cũng rời đi, lúc rời đi vẫn còn bày ra bộ mặt thối, âm dương quái khí nói: "Triệu Tiểu Tuệ, chính ngươi tự suy nghĩ cho kỹ, ta làm việc này là vì tốt cho ngươi."

Lời nói này đơn giản chính là đánh rắm.

Sau khi mọi người rời đi, trong phòng chỉ còn lại Triệu Tiểu Tuệ và Thẩm Kiều Kiều.

Triệu Tiểu Tuệ lôi kéo Thẩm Kiều Kiều, rối rít xin lỗi: "Xin lỗi, chị đừng tức giận, coi lời chị họ em nói chỉ là đang đánh rắm thôi. Chị đừng để bụng, em không có nghĩ như vậy đâu."

Thẩm Kiều Kiều lắc đầu, "Không có việc gì, ta không để trong lòng."

Nếu muốn thuận theo tính tình của cô, cô thật muốn tại chỗ cãi nhau lớn với Triệu Tiểu Mai.

Nhưng cô lại thân thiết với Triệu Tiểu Tuệ, hai người hợp ý, mà hôm nay là ngày vui của Triệu Tiểu Tuệ, nên cô phải nín nhịn để không quấy rầy hôn lễ.

Sau khi Triệu Tiểu Tuệ thay Triệu Tiểu Mai xin lỗi, cô ấy lại cẩn thận từng li từng tí nhìn Thẩm Kiều Kiều, "Thật ra... chị họ em nói những lời đó có lẽ là vì ghét hận chị, bở vì trước đó chị ấy với Tống Nghị có nói qua đến việc kết hôn, nhưng về sau không thành..."

Lời tâm sự linh tinh: Mình tìm được nhiều truyện hay quá mà chẳng có thời gian để edit. haiz. Nhiều khi bị ông chồng mắng là suốt ngày cắm đầu vào đọc truyện, nhưng kệ. Tất cả vì đam mê, dịch truyện xong đăng lên mọi người đọc được, mình cũng thấy vui vui, nhất là khi thấy mọi người bình luận nhiều khi cười như điên. Hì Hì. Thôi cố gắng vậy, chia sẻ cho mọi người cùng vui với mình.

Mọi người vào đây xem ủng hộ cho mình thêm động lực nhé. cảm ơn mọi người.