Ông nhanh như chớp chạy đến trạm radio, cầm loa lên, tay nhấn nút, giọng run run nói: "Đã có kết quả thi tuyển sinh đại học, mọi người đến tập trung ở sân đập lúa!"

Việc này lần trước cũng đã làm rồi, nên lần này nhóm thanh niên trí thức ngược lại không nhanh không chậm đi đến sân đập lúa, trên mặt bọn họ nhìn rất bình tĩnh, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ hưng phấn và chờ đợi.

Trong sân nhỏ của nhà họ Tống, tay Thẩm Kiều Kiều đang bóc đậu phộng bỗng run run, một hạt đậu phộng vỏ đỏ lăn dọc theo mép bàn rơi xuống đất.

Triệu Tiểu Tuệ nuốt nước bọt, cảm giác giống như bị ai bóp cổ nói, "Kiều Kiều, có kết quả thi."

Thẩm Kiều Kiều xuống giường, cúi người nhặt hạt đậu phộng lên, cụp mắt nói: "Tôi đi ra sân đập lúa một chuyến."

Nói xong, cô ném hạt đậu phộng vừa nhặt lên hướng tiểu hắc và tiểu hoàng trong chuồng gà mà ném, hai con gà liền tranh giành hạt đậu phộng rồi nuốt vào bụng.

Cô vừa khỏi cửa, thì gặp Tống Nghị trở về.

Tống Nghị giọng run run nói: "Kiều, Kiều Kiều, em đừng căng thẳng, chẳng phải chỉ là kết quả thi đại học thôi sao, không phải là chuyện lớn gì."

Thẩm Kiều Kiều nắm chặt tay anh, rồi lấy tay áo lau mồ hôi cho anh: "Em không khẩn trương, ngược lại nhìn anh còn khẩn trương hơn em nhiều."

Có thể không khẩn trương được sao, đây chính là kết quả kỳ thi tuyển sinh đại học!

Tống Nghị mím môi dưới, "Dù sao, mặc kệ kết quả tốt hay xấu, em cũng đừng quá để ý, mọi chuyện đã có anh lo."

Thẩm Kiều Kiều bị anh chọc cho bật cười nói: "Em biết rồi, anh yên tâm, em không có yếu đuối như vậy."

Đang khi nói chuyện thì hai người đã đến sân đập lúa, nhóm thanh niên trí thức đã có mặt sẵn ở đó, rất nhiều người dân trong công xã cũng tụ tập ở sân đập lúa để xem náo nhiệt.

Một số người trong xã còn hỏi thanh niên trí thức: "Ai, trước lạ sau quen, mấy người lần này thi đỗ không?"

Triệu Chí Cương vẻ mặt âm trầm nói: "Không biết thì đừng nói bậy, đề thi năm nay khó hơn năm ngoái rất nhiều, đoán chừng thi đậu cũng không quá ba người."

Nhóm xã viên bị Triệu Chí Cương mắng, bĩu môi, nhỏ giọng thì thầm: "Anh ta khẳng định là không nằm trong ba người đó."

Giọng nói tuy nhỏ nhưng Triệu Chí Cương vẫn nghe được, anh ta vừa nghe nhắc đến mình liền giơ nạng định đánh người.

Tống Đại Sơn đứng trên sân bục đài nhìn thấy mọi người gần như đã có mặt đầy đủ, đặc biệt là sau khi thấy Tống Nghị và Thẩm Kiều Kiều đến, thì trên mặt ông liền cười tươi như hoa cúc, rồi lần lượt sắp xếp kết quả thành thích rồi thông báo.

"Chu Bằng, một trăm chín mươi lăm điểm, Trương Đức Vĩ, ba trăm sáu mươi bảy điểm..."

"Thẩm Kiều Kiều, bốn trăm bảy mươi lăm điểm!"

Câu này Tống Đại Sơn gần như gào to lên.

Rào, giống như nhỏ giọt nước vào chảo dầu vậy, đoàn người ai nấy đều sôi sục, Phương Thư Đình, người đứng đầu kỳ thi năm ngoái, cũng chỉ được 395 điểm.

Đây là lần đầu tiên nghe thấy có người đạt điểm đầu bốn, mà lại còn là bốn trăm bảy mươi lăm điểm, tổng số gần đến số điểm cao nhất là năm trăm.

Thẩm Kiều Kiều ngơ ngác nhìn phiếu điểm trong tay Tống Đại Sơn, cô ngây người một lát, phải rất lâu sau, cô lại mới nghe thấy những âm thanh xung quanh.

Cô nắm chặt tay Tống Nghị, "Vừa rồi có phải em nghe nhầm không? Thật sự em được 475 điểm à?"

Tống Nghị còn kích động hơn cô, anh ôm cô lên rồi bắt đầu quay vòng vòng: "Ai, bốn trăm bảy mươi lăm điểm, anh nghe thấy là thật!"

Bốn trăm bảy mươi lăm, với số điểm cao như vậy, các trường đại học trên cả nước đều đỗ.

Chưa đợi hai người vui vẻ, thì từ trong đám đông truyền đến một tiếng hét chói tai, Lưu Lộ Lộ lao lên trên bục đài, giật lấy phiếu điểm từ tay Tống Đại Sơn, lải nhải nói: "Không thể nào, Thẩm Kiều Kiều người phụ nữ kia không có khả năng thi được điểm cao như vạy."

Điểm thi của Lưu Lộ Lộ vẫn chưa được đọc, nhưng điều đó cũng không ngăn cản cô ta nghe điểm của người khác, nếu nghe thấy ai điểm thấp thì cô ta sẽ cười cười, nghe thấy ai đó được điểm cao thì cô ta trợn mắt lên.

Thế nên đến khi nghe tới Thẩm Kiều Kiều, cô ta nhìn chằm chằm vào Tống Đại Sơn, đến mức gần như nhìn ông ấy từ một thành hai.

Bốn trăm bảy mươi lăm điểm, âm thanh như sấm sét bên tai, chấn động làm Lưu Lộ Lộ choáng váng, đến khi định thần lại thì cô ta đã chạy lên bục đài.

Cô ta vốn ban đầu đã hạ quyết tâm tránh xa Thẩm Kiều Kiều, nhưng đây là chuyện liên quan đến thi đại học, cô ta không thể bình tĩnh được nữa, cho dù là lấy trứng chọi đá, cô ta cũng phải đánh một trận.

Cô cầm lấy phiếu điểm, tờ giấy có dấu đỏ bị tay cô ta làm nát, cô ta đọc nhanh như gió, quét mắt tìm thấy tên Thẩm Kiều Kiều, nhìn lại thì thấy số điểm viết bằng bút đỏ chính là bốn trăm bảy mươi lăm điểm, cô ta đã nhìn đi nhìn lại ba lần vẫn là 475 điểm.


Điểm số màu đỏ tươi, chói mắt đến dọa người, dưới ánh mặt trời cô ta không khỏi cảm thấy choáng váng.

Lưu Lộ Lộ cắn chặt môi dưới, cảm giác khiến cô ta lên tinh thần, cô ta trừng mắt nhìn Tống Đại Sơn, nói một cách sắc bén: "Tôi không tin, Thẩm Kiều Kiều nhất định đã gian lận mới thi đạt được điểm cao như vậy, Không, tôi Biết, nhất định đại đội trưởng ông đã cấu kết với người của Cục giáo dục, vụng trộm để lọt đề ra ngoài cho cô ta!"

Triệu Tiểu Tuệ ở dưới bục đài nghe vậy lập tức tức giận, chống tay lên hông nói: "Cô đang nói lung tung cái gì đấy, cũng không sợ gió lớn thổi đau đầu lưỡi à."

Lưu Lộ Lộ lập tức chuyển sự chú ý sang Triệu Tiểu Tuệ, rồi quét ánh mắt sang nhóm thanh niên trí thức nói:, "Mọi người tự suy ngẫm mà xem, tôi nói đúng hay không, Thẩm Kiều Kiều có thể đạt được điểm cao như vậy sao?".

Nhóm thanh niên trí thức hai mặt nhìn nhau, tất cả đều không trả lời câu hỏi của Lưu Lộ Lộ.

Trong khoảng thời gian này, bọn họ thường xuyên đến Tống Nghị lấy giấy và bút viết bản thảo chép tay, thỉnh thoảng sẽ cùng Thẩm Kiều Kiều thảo luận các chủ đề bài tập, ban đầu đúng thật là có rất nhiều câu hỏi cô không biết, cần bọn họ dạy cho cô.

Nhưng sau này, nhiều lúc chính là Thẩm Kiều Kiều lại dạy bọn họ, một số thanh niên trí thức gặp một đề không hiểu sẽ đi hỏi cô, và lần nào cô cũng có thể giải đáp được.

Trong trường hợp này, nếu nói Thẩm Kiều Kiều gian lận, vậy thì thật buồn cười.

Mọi người đều cảm thấy 475 điểm này là rất có thể.

Lưu Lộ Lộ nhìn thấy phản ứng của nhóm thanh niên trí thức, cô ta vẫn không hiểu gì cả, cô ta nghiến răng chỉ vào Tống Đại Sơn nói, "Tôi muốn đến ủy ban cách mạng, rồi đi phòng giáo dục huyện để tổ cáo các người, để cho bọn họ đối chiếu xem xét lại điểm số xem có đúng không, các người cứ chờ bị tóm đi!"

Lại làm bộ cáo trạng này, Có thể hay không đưa ra một chủ ý mới?

Tống Đại Sơn không còn kiên nhẫn được nữa, ông rút phiếu điểm từ trong tay Lưu Lộ Lộ ra, nói: "Nếu thích tố cáo như vậy, thì đừng đứng ở đây vướng bận, cô không muốn nghe thì để người khác còn phải nghe."

Lưu Lộ Lộ mím chặt môi, cũng không bước xuống bục đài, cô ta tìm ngay một chỗ ngồi trên bục đài, ngồi xuống rồi hằm hè nhìn chằm chằm vào Tống Đại Sơn.

Ngay cả nữ nhân Thẩm Kiều Kiều kia cũng có thể đạt được 475 điểm, cho nên nhất định cô ta có thể đạt được điểm cao hơn, thậm chí có thể là điểm tuyệt đối!

Nếu như cô ta thực sự thi được điểm tối đa thì cô ta sẽ bỏ lòng từ bi, không đi tố cáo Thẩm Kiều Kiều và Tống Đại Sơn, không, không được, tố cáo, vẫn là phải đi tố cáo, đến lúc đó cô ta muốn Thẩm Kiều Kiều và Tống Đại Sơn phải quỳ xuống đất, cầu xin cô ta tha thứ, Lưu Lộ Lộ đang vui vẻ mặc sức tưởng tượng.

Tống Đại Sơn nhìn Lưu Lộ Lộ đang ngồi ngày trên bục đài, khóe miệng nhếch lên, giơ tờ giấy ra, tiếp tục đọc: "Triệu Chí Cương, một trăm bảy mươi điểm..."

Ông vừa dứt lời thì lại có một người khác bước lên bục đài.

Triệu Chí Cương khập khiễng rẽ ngang vọt đến trước mặt Tống Đại Sơn, nắm lấy tay áo của ông, giọng căm hận nói: "Đại đội trưởng, ông xác định là mình không có đọc sai, ngay cả Thẩm Kiều Kiều cũng có thể thi 475, tôi làm sao có thể thi được điểm thấp hơn cô ta."

Mà lại thấp hơn không chỉ có một chút.

Sau khi làm bài thi, Triệu Chí Cương tự mình tính toán qua số điểm của mình, anh ta ước chừng được khoảng 300 điểm, cũng có thể vào được trường Đại học Bách khoa mà anh ta hằng mong ước, còn nếu thấp hơn một chút thì anh ta có thể để vào Đại học Sư phạm.

Lưu Lộ Lộ cười trên nỗi đau của người khác, rốt cục cuối cùng cũng có người nói ra suy nghĩ của cô ta.

Tống Đại Sơn trong lòng cười lạnh, liếc nhìn Lưu Lộ Lộ, không thèm để ý đến Triệu Chí Cương, tiếp tục đọc: "Lưu Lộ Lộ, một trăm ba mươi lăm điểm."

Một trăm ba mươi lăm?!

Trong kỳ thi năm ngoái cô đã đạt được 150 điểm.

Làm sao có thể điểm thi năm nay còn thấp hơn năm ngoái.

Lưu Lộ Lộ cùng Triệu Chí Cương nhìn nhau, hai người lập tức đi tới bên cạnh Tống Đại Sơn, "Kết quả khẳng định là sao chép sai, đại đội trưởng, mời ông cùng theo chúng tôi đi đến phòng giáo dục huyện, đem kết quả chính xác mang trở về."

Hai người vô cùng tức giận, dùng hết sức lực, nên nhất thời Tống Đại Sơn không thể thoát ra được, "Hai đứa nhóc các ngươi nhìn rõ đi, phiếu điểm này có dấu đỏ của phòng giáo dục huyện, làm sao có khả nang sao chép sai."

Một thanh niên trí thức tiến tới kéo hai người lại, thấp giọng khuyên nhủ: "Đề thi năm nay vốn đã khó hơn năm ngoái rất nhiều, mọi người làm được số điểm kém hơn năm trước là chuyện bình thường, nếu các người không tin thì tự mình đến phòng giáo dục huyện kiểm tra điểm số, đừng ở đây níu kéo đại đội trưởng."

"Khó ư? Dù khó đến đâu, điểm của tôi cũng không thể thấp hơn cô ta!" Lưu Lộ Lộ chỉ ngón trỏ tay phải, chỉ vào Thẩm Kiều Kiều giọng căm hận nói.

Thẩm Kiều Kiều ngơ ngác, cô vẫn đang chìm đắm trong niềm vui sướng đạt điểm cao trong kỳ thi, bỗng thình thình bị người khác buộc tội gian lận, cô cũng không biết Lưu Lộ Lộ bị chập cái dây thần kinh nào, mà nhất quyết muốn so đo với cô.

Nhìn thấy cô ta và Triệu Chí Cương vẫn quấn lấy Tống Đại Sơn, nhìn cảnh tượng đó hết sức khó chịu, Thẩm Kiều Kiều khẽ cau mày, "Nếu cô không tin, tôi có cách chứng minh."

Cô nói với Tống Nghị: "Anh lấy giúp em ba tờ giấy và ba cây bút."


Tống Nghị: "Được."

Giấy và bút nhanh chóng được mang đến, Thẩm Kiều Kiều bước lên bục đài, mượn bàn trên đó, trải tờ giấy ra, cô nhìn Lưu Lộ Lộ và Triệu Chí Cương nói: "Hai người cảm thấy mình nên thi được mấy điểm?"

Trái Tim của Lưu Lộ Lộ đập nhanh liên hồi, "Dù sao thì cũng cao hơn cô là được rồi."

Triệu Chí Cương nhếch miệng, ngược lại là lời nói thật: "Ít nhất phải ba trăm điểm."

Thẩm Kiều Kiều nói: "Hai người muốn thi môn văn sử địa hay toán lý hóa?"

Lưu Lộ Lộ cùng Triệu Chí Cương đồng thanh nói: "Văn sử địa."

Văn sử địa là mấy môn cô ta thi, vậy thì càng dễ làm hơn.

Thẩm Kiều Kiều nhắm mắt lại suy nghĩ mấy phút, sau đó mở mắt ra, rồi một mạch viết ra giấy những câu hỏi chọn lọc trong đề thi lịch sử, địa lý và toán học, sao chép thành một dạng.

Nhóm thanh niên trí thức tụ tập xung quanh, Trương Đức Vĩ cầm tờ giấy lên nhìn lướt qua, Thẩm Kiều Kiều viết tất cả đều là các đề thi tuyển sinh đại học, đây là những câu hỏi cuối cùng trong đề thi, và là câu hỏi khó nhất của ba môn.

Lúc trước khi thi xong, nhóm thanh niên trí thức khi trở về đã cùng nhau thảo luận những câu hỏi này, vốn bân đầu dự định qua mấy ngày sẽ đến hỏi Thẩm Kiều Kiều, nhưng do công việc đồng áng nặng nhọc vào mùa hè, nên nhất thời khiến mọi người quên mất.

Bây giờ khi một lần nữa nhìn thấy những câu hỏi này, bọn họ đều có cảm giác như mới ngày hôm qua.

Ba tờ giấy đề thi đại học giống hệt nhau, Thẩm Kiều Kiều đưa hai tờ giấy và hai cây bút còn lại cho Triệu Chí Cương và Lưu Lộ Lộ, "Viết ra đi, nếu các người thật sự có thể thi đạt được 300 đến 400 điểm trong kỳ thi, thì mấy câu hỏi này khẳng định có thể làm được."

Triệu Chí Cương và Lưu Lộ Lộ cầm lấy giấy bút, sắc mặt khó coi.

Lưu Lộ Lộ vẫn cứng cổ, lớn tiếng nói: "Viết thì viết, cô đừng có nhìn lén đấy."

Nói xong, cô ta đi tới cuối bàn, cách Thẩm Kiều Kiều khoảng ba bốn người.

Triệu Chí Cương vẻ mặt âm trầm, ngược lại không có hành động giống như Lưu Lộ Lộ, mà ngay tại chỗ giải để.

Những câu hỏi này đều ở trong đề thi, Thẩm Kiều Kiều cầm bút viết vài nét đã ra đáp án, cô đứng ở bên đợi một lát, Lưu Lộ Lộ và Triệu Chí mới vừa viết xong.

Trước tiên nhìn vào tờ giấy của Triệu Chí Cương, anh ta ngược lại viết tràn đầy một tờ giấy.

Nhóm thanh niên trí thức đứng ở xa, thấy anh ta viết nhiều như vậy, còn tưởng Triệu Chí Cương làm được câu hỏi này, nên nhao nhao ghé đầu vào nhau xì xào bàn tán: "Không phải là phòng giáo dục huyện thực sự sao chép sai kết quả đấy chứ?" "Nhìn xem, Triệu Chí Cương viết nhiều thế kia, chắc anh ấy có thể làm được tất cả những câu hỏi này."

Nghe nhóm thanh niên trí thức bàn tán, Triệu Chí Cương trên mặt lộ ra nụ cười, ưỡn ngực, thẳng lưng nhưng có vẻ hơi khom, vẻ mặt kiêu ngạo, vẻ u ám trên người anh ta cũng được xua tan đi một chút.

Sau khi xem xong bài của Triệu Chí Cương, mọi người bắt đầu đọc bài của Thẩm Kiều Kiều, bài viết của cô không lít nha lít nhít như của Triệu Chí Cương, chữ viết rất gọn gàng và súc tích.

Nhóm thanh niên trí thức hai mặt nhìn nhau, lúc này cán cân trong lòng bắt đầu dao động.

Người làm nhân chứng chính là Trương Đức Vĩ, anh ta có điểm thi cao nhất trong nhóm thanh niên trí thức, ngoại trừ Thẩm Kiều Kiều.

Anh ta cầm lấy hai tờ giấy ra, liếc nhìn thoáng qua, bên trong có một số câu hỏi ngay cả anh ta cũng không hiểu.

Trương Đức Vĩ đầu tiên nhìn vào tờ giấy của Triệu Chí Cương, vừa nhìn một lúc, anh ta bắt đầu cau mày, đừng nhìn Triệu Chí Cương viết rất nhiều đầy đủ, nhưng bài thi lít nha lít nhít đầy chữ nhìn tính toán từ trên xuống dưới, mà đáp án cuối cùng hoặc là sai hoặc là nói không đâu.

Mọi người nhìn sắc mặt của Trương Đức Vĩ đều đoán được, tất cả đều nhìn về phía Triệu Chí Cương, ánh mắt đó khiến anh ta đỏ bừng cả khuôn mặt.

"Nhìn bài của Thẩm Kiều Kiều đi, tôi không tin cô ta có thể trả lời những vấn đề mà tôi không trả lời được."

Nói xong, Triệu Chí Cương rút tờ đáp án của mình ra khỏi tay Trương Đức Vĩ, rồi đem bài làm của Thẩm Kiều Kiều đạp mạnh vào tay anh ta.

Trương Đức Vĩ cũng không hề khó chịu, anh ta cầm lấy tờ giấy trả lời của Thẩm Kiều Kiều, xem xét cẩn thận, sau khi xem một lúc, anh ta không tỏ ra cau mày giống như khi nhìn vào tờ giấy trả lời của Triệu Chí Cương.

Triệu Chí Cương mừng rỡ như điên, "Ta nói cái gì đến..."


Lời còn chưa dứt, liền nhìn thấy đồng tử của Trương Đức Vĩ mở trừng, dường như không thể tin được.

Anh ta nhanh chóng cầm lấy tờ giấy trả lời, mặc kệ những người khác ở đây, vội vã nhìn về phía Thẩm Kiều Kiều: "Cô giảng cho tôi một chút về cách giải đề này đi."

Thẩm Kiều Kiều cầm lấy tờ giấy, nhìn thoáng qua rồi nói, cô nói rất nhỏ nhẹ, rất chi tiết, dễ hiểu, tất cả thanh niên trí thức tụ tập xung quanh, lắng nghe, rồi vẻ mặt như đột nhiên bừng tỉnh.

Trương Đức Vĩ nghe xong, hướng về một phía khác rồi ngượng ngùng nói: "Hãy nói cho tôi về câu hỏi này."

Thẩm Kiều Kiều gõ nhẹ cằm, giọng nói mềm mại phát ra từng chữ rõ ràng, mọi người không khỏi nghe theo giọng nói của cô, giống như vén lên được một tầng sương mù, tìm kiếm đáp án chính xác.

Một cuộc khảo thí, lại biến thành một buổi giảng đề độc nhất vô nhị của Thẩm Kiều Kiều.

Tống Nghị đứng dưới bục đài, hai tay vòng trước ngực, trên môi nở nụ cười, nhìn Thẩm Kiều Kiều trên bục đài, nhìn cô như phát sáng giữa đám đông, lần đầu tiên anh nhìn thấy cô, anh đã không thể dời mắt được.

Thẩm Kiều Kiều đem đề nhanh chóng giải thích, rồi uống một ngụm nước mát lạnh mà Tống Nghị mang đến cho cô, "Việc này coi như xong, không còn việc gì nữa, tất cả mọi người giải tán thôi, buổi chiều còn phải làm việc đấy."

Triệu Tiểu Tuệ cười hì hì, đi tới nắm lấy cánh tay Thẩm Kiều Kiều, "Đừng vội nha, Kiều Kiều, chị đừng quên, còn có người chưa đưa đáp án cho mọi người xem."

Còn ai nữa, Lưu Lộ Lộ à.

Lưu Lộ Lộ đang định thừa dịp mọi người vây quanh Thẩm Kiều Kiều, khi không ai chú ý đến cô ta, nên định bụng lẻn đi, không ngờ cô ta lại bị Triệu Tiểu Tuệ nói ra, lúc này ánh mắt của mọi người đều tập trung vào cô ta, giờ thì cô ta muốn chạy cũng không được.

Cô ta ngượng ngùng cười một tiếng nói: "Tôi còn có việc."

Triệu Tiểu Tuệ cười như không cười, "Ồ, đây chính là..."

Vừa nói xong, cô ấy nhanh chóng rút lấy tờ đáp án của Lưu Lộ Lộ từ trong tay cô ta ra, đập thẳng xuống bàn, phát ra một tiếng "phanh", "thanh niên trí thức Trương, anh đến nhìn xem, bài thi của nữ thanh niên trí thức Lưu xem có thể đạt được 300 đến 400 điểm không nào."

Lưu Lộ Lộ nhìn thấy bài thi bị đoạt đi, thì vô cùng hoảng sợ, cô ta căn bản không thường xuyên làm công việc đồng áng nên không phải là đối thủ của Triệu Tiểu Tuệ, Triệu Tiểu Tuệ chỉ cần dùng một cánh tay là đã chặn cô lại được.

Trương Đức Vĩ cầm tờ đáp án lên, anh ta cũng muốn xem Lưu Lộ Lộ trả lời như thế nào.

Vừa nhìn thấy, anh ta lập tức mức nhíu mày có thể đánh thành một cái kết, "Đồng chí Lưu Lộ Lộ, cô cái này..."

Những người thích tham gia náo nhiệt, liền chen chúc bên cạnh Trương Đức Vĩ rồi nhìn vào tờ giấy trả lời của Lưu Lộ Lộ, khá lắm, thế mà nó gần như trắng trơn, chỉ có mỗi hai câu dạo đề được viết, mà cũng chỉ viết được vài từ rồi tẩy xóa bôi đen.

Cái này à? Thế mà còn không biết xấu hổ nói mình chắc hẳn đã đạt điểm cao hơn Thẩm Kiều Kiều.

Nếu đúng như vậy, thì tại sao Thẩm Kiều Kiều có thể giải được đề mà Lưu Lộ Lộ lại không thể giải được.

Tống Đại Sơn nhe răng, cười đến vui vẻ theo dõi diễn biến sự việc.

Ông híp mắt nói với Lưu Lộ Lộ: "Đồng chí thanh niên trí thức Lưu, lần này cô còn cái gì để nói nữa không, đừng có suốt ngày la hét muốn kiện lên lãnh đạo, lần này cô không đi thì tôi đi, tôi cũng muốn tố cáo cô cái tội vu cáo người hãm hại người khác."

Lưu Lộ Lộ nhìn thấy mọi người đang dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn mình, mặt cô đỏ bừng gần như muốn rỉ máu.

***

Thẩm Kiều Kiều và Tống Nghị vừa về đến nhà, Tống Thúy Hoa vui vẻ ôm Bảo Bảo đi đến: "Đi, Chúng ta về nhà ta ăn tối nhé."

Bảo Bảo hướng Thẩm Kiều Kiều vươn tay, ra hiệu ôm cô: "Ma ma!"

Thẩm Kiêu Kiều khoát tay nói: "Để bố ôm con đi, con nặng quá, mẹ ôm không nổi."

Tên oắt con này đã được một tuổi, vẫn rất thích được ôm, nếu không được ôm sẽ khóc.

Mà càng ngày cậu càng nặng, lúc cai sữa cũng gầy một thời gian, nhưng sau khi bổ sung thức ăn phụ thì cậu lại trở về cân nặng như cũ, đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn, mềm mại giống như củ sen.

Thẩm Kiều Kiều mỗi ngày đều phải dùng khăn ngâm nước lau các kẽ ngấn trên tay mập mạp của cậu, để tránh bụi bẩn tích tụ.

Thẩm Kiều Kiều không chịu ôm cậu bế, Bảo Bảo liền méo xệch miệng muốn khóc.

Thẩm Kiều Kiều không còn cách nào khác đành bế cậu lên, ôm vào lòng.

Đi được một đoạn đường ngắn, tay cô đã mỏi nhừ không chịu được nữa, liền hướng vào lòng cha cậu bé đặt vào nói: "Không được, em không ôm được nữa, anh ôm con đi".

Tống Nghị ôm lấy Bảo Bảo, tay anh rất khỏe, nâng Bảo Bảo lên quá đầu, tạo thành một vòng đu dây, sau đó để cậu ngồi ổn định trên vai, đỡ lấy vòng eo nhỏ của cậu bé.

Ngồi ở trên cao có thể nhìn được ra xa, cảnh vật rộng lớn khiến Bảo Bảo vui sướng cười khúc khích.

Đến nhà Tống Đại Sơn, Tống Thúy Hoa liền vào bếp nấu ăn.

Tuy bà không đến sân đập lúa, nhưng tin Thẩm Kiều Kiều đạt điểm cao trong kỳ thi đã lan truyền khắp công xã, bà mang theo Bảo Bảo đến sân nhỏ nhà họ Tống, mọi người ai nhìn thấy bà cũng đều nói lời chúc mừng, hâm mộ bà vì đã có một cháu dâu lợi hại như vậy.

Trên đường bà đụng phải dì Thái và bà Trương, hai người nhìn thấy Tống Thúy Hoa thì quay mặt bỏ đi, không dám nói một tiếng nào.


Tống Đại Sơn cũng đã trở về, mở chai rượu ngon uống một ngụm thật sâu, nếu không sợ say thì ông còn muốn uống thêm mấy ngụm nữa: "Ai nha, hôm nay thật sự là một ngày tốt lành."

Ông trời phù hộ, ông thật không ngờ Thẩm Kiều Kiều lại có tiền đồ như vậy.

Trong lòng Tống Đại Sơn xẹt qua một tia tiếc nuối, nếu như trong kỳ thi Tống Nghị là người đạt được điểm cao như vậy thì tốt quá, như vậy có phải là làm rạng rỡ tổ tông không.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Thẩm Kiều Kiều thông minh như vậy cũng tốt.

Có câu nói cha ngốc ngốc một cái, mẹ ngốc ngốc một tổ, Bảo Bảo lại là con trai, khẳng định sẽ giống mẹ, nên mấy người già nhà Tống còn lo lắng sau này có thịnh vượng được hay không.

Không phải là ngày tết, nhưng đây cũng lần đầu tiên giết gà để chúc mừng Thẩm Kiều Kiều thi đỗ vào đại học.

Gà luộc, miến xào bắp cải muối, rau trộn xào, thịt bằm cà tím, hiếm khi có bữa ăn thịnh soạn như vậy.

Rượu quá ba tuần, không tránh khỏi bắt đầu nói chuyện việc vào đại học, Tống Đại Sơn nhìn Thẩm Kiều Kiều: "Cháu đã quyết định chọn trường đại học nào chưa?"

Với số điểm đó đủ để vào được bất kỳ trường đại học nào ở Trung Quốc.

Trước khi thi cô đã nộp đơn lựa chọn, Thẩm Kiều Kiều nói: "Bác cả, cháu đã đăng ký vào Đại học Đông Hoa." Cô nói thêm: "Đại học Đông Hoa ở Thượng Hải."

Mục tiêu ban đầu của cô là vào các trường đại học như Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh, nhưng khi cô kiểm tra và phát hiện, chuyên ngành thiết kế thời trang mà cô yêu thích đều không được dạy tại hai trường đại học này, ngược lại, Đại học Đông Hoa ở Thượng Hải thì có.

Tống Đại Sơn cũng chỉ hỏi một câu cho có, sau khi nghe Thẩm Kiều Kiều xác nhận rõ ràng thì gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Sau khi cơm nước no nê, hai người đưa Bảo Bảo trở về nhà.

Tống Nghị nói: "Anh đã thi đỗ đại học, có muốn đãi mấy bàn rượu không?"

Thẩm Kiêu Kiều vội vàng xua tay nói: "Người đông quá, mời người quen tới dùng bữa cơm thôi."

Kỳ thật cũng không có nhiều người để mời, chỉ có Tống Đại Sơn, Tống Thúy Hoa, còn có Đại Hổ, Triệu Tiểu Tuệ, trong công xã cô có rất ít người quen, một vài người bạn thân lúc ở địa điểm thanh niên trí thức của cô, như Phương Thư Đình giờ cũng đã đi học đại học.

Tống Nghị nói đùa: "Vậy thì giết hai con gà, tiểu Hắc thì đem đi ninh với khoai tây, Tiểu Hoàng thì làm món gà hầm nữa".

Giờ để hai con gà này cũng vô ích, Tống Nghị thỉnh thoảng vẫn lên núi sau để bắt dế và giun cho chúng ăn, nên hai con đều rất béo.

Từ khi có hai con gà để đẻ trứng, chúng mỗi ngày đều đẻ trứng để bổ sung sức khỏe cho Thẩm Kiều Kiều, đến khi có con, cô lại luộc trứng lấy lòng đỏ, để làm thức ăn phụ cho Bảo Bảo.

Bây giờ Thẩm Kiều Kiều đã được nhận vào đại học, việc ăn uống vẫn như bình thường.

Có thể nói, hai chú gà này đồng hành cùng mọi việc lớn nhỏ trong gia đình.

Hai người tựa vào giường, Thẩm Kiều Kiều đang dùng ngón tay để đếm đồ đạc trong nhà, "Em không thể mang theo cũi và xe tập đi được nữa, em định đưa cho Tiểu Tuệ, cô ấy hôm qua đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, nghe nói... có khả năng cô ấy đã mang thai."

Nói đến đây, cô tỏ ra tiếc nuối: "Tiếc thật đấy, thật xui xẻo là em không thể đợi đến khi cô ấy sinh đứa bé, nếu không thì Bảo Bảo đã có thể chơi với em trai hoặc em gái của cô ấy."

Tống Nghị nghịch tóc cô, "Không sao đâu, đến tết chúng ta về là được, nghĩ mà xem, cuối tháng 9 chúng ta sẽ chúng ta chuẩn bị đi, đầu tháng 10 là bắt đầu đi học, đến tháng 2 sẽ đón Tết, mà chúng tôi mới đến đó chưa đầy bốn tháng thì đã quay về rồi."

Thẩm Kiều Kiều hai mắt sáng ngời, đúng rồi, cô còn đang có chút tiếc nuối khi phải rời sã công xã Hồng Kỳ, dù sao thì cô cũng đã ở nông thôn lâu như vậy, chính tại đây cô kết hôn với Tống Nghị, sinh ra một đứa con là Bảo Bảo, thế nên cô có rất nhiều tình cảm với vùng đất này.

Nhưng như Tống Nghị đã nói, đúng là họ sẽ ở lại Thượng Hải vài tháng rồi quay lại đón Tết.

Hơn nữa, trường đại học còn có kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, nghĩ như vậy, dù đến Thượng Hải học vài tháng, thì một năm cũng có thể quay lại một hoặc hai lần.

Khi cô nghĩ về nó theo cách này, cô không cảm thấy lạc lõng chút nào.

Tống Nghị đổi chủ đề: "Điểm cao như vậy, chắc chẳn em là thủ khoa của tỉnh chúng ta."

Thẩm Kiều Kiều trừng mắt nhìn anh: "Sao có thể chứ, núi này cao còn có núi khác cao hơn, trong tỉnh có mấy trăm vạn thí sinh, em đoán chừng, hẳn có người còn điểm cao hơn em."

Tống Nghị cong môi nói: "Kia không thể nào, anh cảm thấy em chính là người có điểm thi cao nhất, thế nên anh trước gọi em một tiếng nữ Thủ khoa."

Thẩm Kiều Kiều nắm tay Tống Nghị, "Em còn chưa cảm ơn anh đấy, nếu anh không làm cho em một cái bàn nhỏ, tìm cho em những tài liệu và sách bài tập chép tay, em khẳng định sẽ không thi được điểm cao như vậy."

Cô có thể thi đạt được điểm cao như vậy, không thể thiếu công lao của Tống Nghị, nếu cô thực sự trở thành thủ khoa của tỉnh, thì cái thủ khoa này cũng có một nửa của Tống Nghị.

Đôi mắt cô sáng long lanh: "Nếu em thực sự là thực sự là thủ khoa, vậy thì anh cũng chính là thủ khoa."

Khí huyết phương cương của người đàn ông nóng lên, lúc này cũng không nghe được cái gì nữa.

Không bao lâu, trong phòng truyền ra tiếng cầu xin của Thẩm Kiều Kiều.

Ánh trăng trắng sáng nhìn xem khung cảnh xuân sắc trong phòng, cũng phải thẹn thùng đỏ mặt kéo một dải mây đen che lại.