Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bên cạnh việc cho Trình Ninh tiền, cô ấy còn đáp ứng yêu cầu đưa cho Trình Ninh mấy cuốn sách chỉ có thể tìm được trong thư viện nhỏ của xưởng nội thất.
Hàn Nhất Mai đưa sách và tiền cho Trình Ninh, nhìn cô bằng ánh mắt mất kiên nhẫn: “Đến nông thôn phải thông minh và nhanh trí hơn, đừng gây phiền phức cho Đông Nguyên.”
Cô ấy vừa nói vừa nhìn Trình Ninh, sắc mặt ổn định lại.
Trong lòng bực bội nghĩ, cái dáng vẻ này xuống nông thôn, sao có thể không gây chuyện được?
Hàn Nhất Mai dáng dấp cũng ưa nhìn, nhưng lại thuộc kiểu đẹp không nên chọc vào.
Người nhà họ Hàn, vẻ ngoài đều không giống người hiền lành.
Chính vì vậy Hàn Nhất Mai cực kỳ gai mắt kiểu người dịu dàng mềm mại như tuyết giống Trình Ninh.
Cô ấy vẫn luôn cảm thấy ý tưởng muốn xuống nông thôn của Trình Ninh là sai lầm.
Cô ấy mấp máy môi nói tiếp: “Thôi được rồi, nếu thật sự gặp phải chuyện phiền phức...!đặc biệt là chuyện nam nữ, có người đàn ông nào quấy rầy thì đến tìm Đông Nguyên, nó mặc dù không thích cô, song cũng sẽ không mặc kệ cô.


Bản thân cô cũng phải tỉnh táo vào, cách xa bọn đàn ông một chút, còn nữa, nơi đó dù sao cũng là quê của chúng ta, nhớ tạo mối quan hệ tốt với các trưởng bối trong đại đội.”
Trình Ninh “dạ” một tiếng.
“Em biết rồi.”
Cô cười đồng ý.
Hàn Nhất Mai bị nụ cười của cô làm cho siêu lòng, mắng thầm trong lòng một câu.
Trình Ninh nhìn dáng vẻ khó chịu của cô ấy, bổ sung thêm: “Chị hai, chị yên tâm, em sẽ không làm ảnh hưởng đến anh ba.

Chị quên rồi à, em cũng từng học võ như chị và anh ba.”
Hàn Nhất Mai ngây người.
Trong đại viện xưởng máy móc có một thầy dạy tán thủ (*), mấy đứa trẻ ở đó gần như đều đã từng học ông ấy một thời gian.

(*) Tán thủ: Tên một môn võ
Hàn Nhất Mai và Hàn Đông Nguyên đi theo ông ấy học vài năm.
Hàn Nhất Mai biết Trình Ninh hình như cũng từng học qua.
Nhưng...!Hàn Nhất Mai liếc nhìn con nhóc trước mặt, tay chân lèo khoèo, cảm thấy con nhóc này chỉ cần nhìn thôi đã khiến người khác phải lo lắng.
***
Trình Ninh muốn xuống nông thôn, tin tức vừa truyền ra, trong đại viện của xưởng máy móc có rất nhiều người đến chơi.
Người đến chơi đầu tiên là dì Lưu, mẹ của Kỷ Thành Quân.
Trước hết dì Lưu hỏi Trình Tố Nhã có đúng là Trình Ninh xuống nông thôn hay không.
Trình Tố Nhã bất đắc dĩ trả lời: “Là thật đấy, con nhóc này quyết tâm phải xuống nông thôn, nó nói không thể làm việc trái với lương tâm được.”
Dì Lưu thở dài, động viên Trình Tố Nhã một hồi rồi nói tiếp: “Thật ra Ninh Ninh nói cũng đúng, Hàn Đông Nguyên thay Ninh Ninh về nông thôn mà không có lý do gì.

Sau đấy em với Ninh Ninh phải cúi đầu nể mặt người nhà họ Hàn, bây giờ để Ninh Ninh về đó một chuyến có thể chặn được miệng họ lại.
“Về tương lai, em cũng không cần phải quá lo lắng, trước đó chị đã đề xuất với em để Thành Quân với Ninh Ninh đăng ký kết hôn.”