Vừa rồi Quý Dã nói tiền lương của anh là tám mươi ba đồng, Trần Ngưng không rõ lắm về giá cả vào thời điểm này, nhưng so sánh đại khái thì có thể thấy với độ tuổi này của Quý Dã, thu nhập hiện tại của anh đã là khá cao.

Anh lại có ngoại hình xuất sắc, một người giống như anh nếu chịu đi xem mắt thì chắc chắn sẽ có không ít người vừa ý.

Cho nên, cảm nhận trực quan nhất lúc này của Trần Ngưng là bản thân chính là ‘người cơ khổ’ được Quý Dã giúp đỡ, mà thực sự lúc này cô cũng cần một người như vậy để kéo cô ra khỏi vũng bùn.

Bị Quách Thụ Sinh và Ngũ Kiến Thiết quấy rối, biểu hiện của Quý Dã giúp cô cảm nhận được sự ân cần và thông cảm.

Một người ưu tú như vậy, cho dù là cô của trước đây cũng sẽ vui vẻ mà tiếp xúc.

Vả lại bản thân Quý Dã cũng không có ý kiến gì, nếu cô nói cô không đồng ý, thì thật sự là quá làm ra vẻ.

Cô cũng không phải loại người thích dây dưa, nên đã lập tức quyết định, cô giương mắt nhìn Quý Dã, nói:“Tôi không có ý kiến gì cả.


”Quý Dã hơi sửng sốt, nhất thời không diễn tả được trong lòng mình cảm thấy thế nào, vốn tưởng là chuyện rất xa vời, nhưng chỉ vài câu là đã xác định được, anh cũng chưa kịp chuẩn bị tâm lý.

Giữa hai người là chiếc đĩa tráng men với hai chữ hỉ đỏ chót, trong đó có ít lạc rang đã bóc vỏ, hạt dưa và kẹo gói trong bọc ni lông.

Hai người ngồi như vậy cũng hơi gượng gạo, thế là Quý Dã đã bóc một viên kẹo có hình múi cam, đưa cho Trần Ngưng ngồi ở phía bên kia, nói:“Ăn kẹo đi.

”Trần Ngưng xòe lòng bàn tay ra, Quý Dã nhẹ nhàng đặt viên kẹo vào lòng bàn tay của cô rồi vội vàng thu tay về.

Khoảnh khắc lòng bàn tay chạm vào nhau, cả hai đều nhận ra sự khác biệt giữa họ.

Lòng bàn tay của Quý Dã dài và mảnh khảnh, các khớp rộng có những vết chai mỏng, đường gân trên mu bàn tay hơi nhô ra, hoàn toàn làm nền cho bàn tay nhỏ nhắn yêu kiều của Trần Ngưng.

Trần Ngưng chỉ cầm viên kẹo mà không ăn, cô cảm thấy Quý Dã dường như có điều gì muốn nói, vì vậy cô quay sang hỏi anh:“Có phải anh còn điều gì muốn nói không?”Lúc đầu Quý Dã có hơi do dự, không biết có nên nói ra những lời này không, nếu không phải Trần Ngưng nhận ra, thì anh định sẽ không nói.

Nhưng Trần Ngưng đã hỏi rồi, anh cũng chỉ có thể lựa lời mà nói:“Đồng chí Trần Ngưng, dạo gần đây tôi có nghe nói về những chuyện xảy ra với cô, cho nên tôi không rõ lắm mục đích quyết định xem mắt của cô.


Nếu cô nghĩ có người có thể giúp cô thoát khỏi tình cảnh khó khăn hiện giờ, tôi thấy như vậy cũng rất bình thường.

”“Nhưng nếu như thế, cô và tôi quen nhau với thân phận là người yêu thì đó có thể không phải là mong muốn thật sự của cô.

Cho nên tôi có một cách, nếu cô không ngại, tôi sẽ nói.

”Trần Ngưng hơi ngạc nhiên, cô gật đầu nói:“Anh có gì muốn nói thì cứ nói đi, có một vài chuyện nói thẳng ra đôi khi sẽ tốt hơn.

”Quý Dã gãi đầu, cuối cùng nói:“Tôi cảm thấy, nếu chúng ta kết hôn, sau này cô vẫn còn cơ hội để hối hận.

Khi nào cô muốn mối quan hệ này kết thúc, tôi sẽ không phản đối một câu nào.

”Trần Ngưng hơi sững sờ, nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ.

Vào lúc này, trong đầu cô đã xuất hiện một vài phỏng đoán.

.