Nhóm dịch: Thất Liên HoaBên cạnh những chiếc bàn và những chiếc ghế đẩu được trồng một vài cây um tùm lá chỉ để lấy bóng mát, ai đó đã treo hai khung xích đu lên những thân cây rậm rạp để lũ trẻ chơi đùa.

Hai chiếc xích đu này được bọn trẻ trong khu tập thể rất ưa thích, mỗi lần đi ngang qua đều có thể nhìn thấy lũ trẻ đang xếp hàng ở đó, mà đến lúc chơi xích đu, những đứa trẻ đó thường xuyên cãi vã, thậm chí đánh nhau.Hôm nay cũng không ngoại lệ, Tô Đình lúc đi ngang qua đó liếc mắt nhìn, xung quanh hai chiếc xích đu đang đu trên cao, có bảy tám đứa trẻ, tất cả đều đang chờ mong được ngồi trên xích đu.Khi cô quay đi, Tô Đình nhận thấy rằng Hạ Diễm cũng đang nhìn những đứa trẻ đó.


Hồi tưởng lại ký ức nguyên thân lưu lại, thằng bé đến đảo này đã gần nửa tháng, hình như chưa từng ngồi xích đu, liền hỏi: "Muốn ngồi xích đu sao?"“Không muốn.” Hạ Diễm từ chối thẳng thừng, dừng một chút và nói: "Con đã từng đánh đu rất nhiều lần, có gì đâu mà vui.

Tô Đình nghĩ thầm: không thấy nó vui sao còn hay chơi xích đu?Cô không tin lời thằng bé nói, nhưng cô cũng không vạch trần, cô chỉ nói: “Vậy là con chỉ muốn chơi với các bạn sao.”Hà Diễm lập tức giống như một con mèo xù lông: “Con không hề muốn chơi với họ! Con đã đi học rồi, con lớn hơn, con không thèm chơi với mấy đứa con nít đâu!”Trong lòng Tô Đình chỉ cảm thấy buồn cười.Mặc dù những đứa trẻ chơi trên xích đu trông không lớn lắm, chúng trông khoảng bốn, năm hoặc sáu tuổi, nhưng cô nhớ rằng Hạ Diễm cũng chỉ vừa tròn sáu tuổi thôi mà phải không? Ai cho thằng bé cái tự tin để cảm thấy mình mới là người lớn trong khi những đứa trẻ đó là lũ con nít?Nhìn thấy nụ cười trên mặt Tô Đình, Hạ Diễm rất bất mãn: "Mẹ cười cái gì mà cười? Lẽ nào con nói sai à?"Tô Đình cười và nói: "Đúng, đúng, con nói gì đều đúng.”Biểu cảm của Hạ Diễm không vì điều này mà khá hơn chút nào, thằng bé có thể nhìn ra cô chỉ đang có lệ, cũng giống như nhiều lần trước, mặc dù cô nói đồng ý, nhưng thực ra cô không muốn nói chuyện với nó chút nào.Không muốn nói chuyện với nó cũng không sao, nó cũng không muốn để ý đến cô!Hạ Diễm mím môi, ủ rũ đi về phía trước và nhanh chóng cách xa Tô Đình.


Là một nhân viên cống hiến hết mình cho tư bản, Tô Đình rất giỏi trong việc quan sát lời nói và biểu cảm của người khác, huống chi cảm xúc của Hạ Diễm rất rõ ràng, cô khó có thể không chú ý, vì vậy cô thấp giọng hỏi: "Sao con đi nhanh quá vậy? Giận rồi hả?", rồi vội vã bắt kịp bước chân thằng bé.

Hạ Diễm phớt lờ cô và tiếp tục bước đi.Thôi, khỏi phải hỏi nữa."Chắc chắn là con đang tức giận." Tô Đình khẳng định, lại đoán: "Tại sao con lại tức giận? Bởi vì mẹ nói rằng con muốn chơi xích đu, hay vì mẹ nói rằng con muốn chơi với các bạn? Hay là vì lúc nãy mẹ đã cười? Cũng không phải hả? Vậy tại sao con..."Thằng bé đang sầm sầm xông về phía trước nghe thế liền dừng bước, quay đầu ngẩng đầu nhìn cô, mặt không chút thay đổi nói: "Mẹ ồn quá."Tô Đình: "..." Cô bị thằng nhãi ranh này khinh bỉ đấy à?Thấy cô không nói nên lời, Hạ Diễm không khỏi nhếch khóe môi, nhưng nghĩ đến mình vẫn còn tức giận, thằng bé cố đè khóe môi đang nhếch lên xuống nói: “Đã đến hợp tác xã mua bán rồi, mẹ đừng theo con nữa."Tô Đình nhìn sang bên trái, quả thật vậy.

Khi cô quay đầu lần nữa, thằng nhãi ranh đã quay người và nhanh chóng chạy đi mất rồi.….