Lúc Đàm Ngọc Dao còn ý thức, trước lỗ múi nhất thời khôi phục được cảm giác. Cô ngửi thấy mùi tương tự như khói. Có chút cay mũi, nhưng còn có thể chịu đựng được. Chỉ là nhức đầu hơi nhiều, thật sự không nhịn được.

Đây là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ mình không chết? Mùi khói như thế này...

Chẳng lẽ là đang hỏa táng?!!!

Lúc sắp chết nói muốn cùng cô lập khế ước cô đã quên, chỉ muốn biết có phải mình đang hỏa táng, cố gắng mở to mắt.

...

Nóc phòng u tối, mảng lớn mạng nhện, vách tường bùn đất.

Nhắm mắt, mở mắt, lại nhắm mắt, lại mở mắt.

Còn là cảnh tượng giống nhau.

Đây là ở đâu!!!

"Đây là nhà cô."

Giọng nói lạnh lùng vang lên trong đầu cô.

"Tại sao có thể là nhà tôi?!"

Nhà cô, là biệt thự rộng hơn ngàn mét vuông, vừa rộng rãi vừa sáng sủa. Tại sao có thể là nhà đất cũ nát như vậy.

"Cô quên cô đã chết rồi sao?"

Đàm Ngọc Dao: "..."

Cô nhớ ra rồi, cô đã chết. Lúc sắp chết còn nghe được một giọng nói chỉ cần lập khế ước cùng với nó, không chỉ có thể gầy đi mà còn có thể gặp lại ba mẹ.

Nhưng là.

"coi như tôi chết rồi, đây cũng không phải nhà tôi!"

Đàm Ngọc Dao giùng giằng đứng lên, đầu vừa đau lại mới hôn mê, ngồi dậy liền choáng váng phải dựa vào tường. Tay chân nặng trĩu, động một cái không chỉ đau, còn nhói.

Loại cảm giác này rất quen thuộc, giống như cảm giác mập mạp. Cô có loại dự cảm bất thường. Cúi đầu nhìn một cái.

Trong bóng tối nhìn về phía áo, so với vóc dáng trước khi chết còn to lớn hơn, da ngăm đen, trong kẽ móng tay còn có vệt màu đen không rõ nguồn gốc.

Trời ơi!!!

Đàm Ngọc Dao hai mắt trợn ngược, cô bị dọa đến ngất đi.

Một chút choáng váng khiến cô trong giấc mơ, mơ thấy cuộc đời của một cô gái trùng họ trùng tên với cô.

"Đàm Ngọc Dao" đó sinh ra vào mùa đông, năm thứ hai rồng ngẩng đầu. Trong thôn nửa tháng tuyết rơi không ngừng. Vốn là bệnh của bà nội khá nặng, ông nội cô lúc đi ra ngoài đổi trứng gà, khi trở về thì nhặt được trên đường một xấp lương phiếu.

Như vậy, câu chuyện bất thường này khiến hai ông bà lão cho rằng đứa cháu gái của mình là đại phúc khí. Hai người từ nhỏ đã cưng chiều cô. Đồ ăn ngon đều nhường cho cô trước, quần áo mới cũng mua cho cô, cuộc sống cũng không để cô phải thiếu thốn. Ngay cả những năm khó khăn nhất, cũng không để cô đói bụng. Nuôi "Đàm Ngọc Dao" đó càng ngày càng lười, càng ngày càng mập.

Vì chuyện này, khiến chú Hai và thím Hai của cô rất bất mãn.

Năm cô tám tuổi, ông bà nội lần lượt qua đời, trước khi lâm chung, ông bà nói với con dâu con trai nhất định không được đối xử tệ với cô.

Chờ khi ông bà nội vừa qua đời, hai nhà liền chia nhà. Mặc dù cuộc sống càng khó khăn, nhưng cuộc sống của "Đàm Ngọc Dao" vẫn như trước kia.

Sống không cần làm, công không cần lên, nhưng vẫn ăn như thường.

Mọi thứ đều không thay đổi.

Lại một năm sau, mẹ cô bị bệnh nặng, không chịu đi khám bác sĩ, nửa năm sau cũng ra đi. Nhà chỉ còn lại hai người đàn ông và cô.

Tuy hay nói là nghèo, nhưng ba và anh cũng rất thương cô, cho tới bây giờ vẫn không để cô làm việc, cũng chưa bao giờ để cô đói bụng.

Người trong thôn đều rất ngưỡng mộ cô. Phải biết toàn thôn, ai không thể ăn ít cũng ăn ít, vì tiết kiệm một chút lương thực. Không ai như cô, mỗi ngày đều ba bữa cơm. Chỉ là cũng bởi vì như vậy, anh hai cô đã lớn tuổi, nhưng cũng không có ai muốn kết hôn.

Ai đồng ý kết hôn thì như phục vụ cả cô em chồng.

Vừa lười vừa ham ăn.