Đàm Ngọc Dao hái rất nhiều, nắm một nắm lớn quay đầu thổi vào anh trai cô một cái, Đàm Thanh Sơn phút chốc biến thành một ông lão đầu bạc trắng, cô cười đến đau cả bụng.

Đàm Thanh Sơn thấy cô cười vui vẻ, hiếm khi cũng vui đùa theo, trên đường anh nhặt một số địa quỳ, ném chúng lên người em gái mình, thứ đó có gờ dính lên quần áo sẽ không bị rơi, Đàm Ngọc Dao vừa gỡ vừa ném trở lại.

Hai anh em cứ như trẻ con, đi suốt cho đến cái nơi mà hôm qua Đàm Ngọc Dao gặp được mấy cây thanh mai mới ngừng lại.

"Anh, trong núi này có nhiều cây thanh mai không?"

"Chắc không nhiều, dù sao anh cũng không nhìn thấy bao nhiêu. Trước đây trên núi này cây quýt rất là nhiều, có điều mấy năm nay luyện thép bị chặt đi rất nhiều, làm sao, em muốn ăn thanh mai sao?"

Đàm Thanh Sơn không nghĩ nhiều, chỉ tưởng rằng em gái thèm ăn.

Đàm Ngọc Dao lắc lắc đầu không nói gì, không biết đang nghĩ gì, từ từ đi hướng lên núi đi, Đàm Thanh Sơn đi theo phía sao mới nhớ muốn hỏi lại gì, đột nhiên nghe mấy tiếng cục cục.

"Em à?"

"Dạ?"

"Có gà rừng!"

Đàm Thanh Sơn cao hứng vô cùng, anh ấy nghe ra tiếng kêu từ phía sườn dốc truyền đến, chỉ kịp nói với em gái một tiếng liền vứt sọt đuổi lên trên.

"Gà rừng.....thịt a!"

Trước mắt Đàm Ngọc Dao liền tái hiện ra một nồi gà hầm nấm nóng hổi, nhất thời cũng hưng phấn lên, có ý nghĩ muốn lên trên giúp đỡ, nhìn lại thân thể của mình liền dập tắt đi ý nghĩ, quay người tìm kiếm nấm ở xung quanh, định về nhà hầm loại tươi.

Cũng không biết cô ấy lấy tự tin ở đâu ra, cảm thấy hôm nay nhất định có thể uống được canh gà.

Đàm Thanh Sơn ở phía trên đuổi bắt một con gà cả buổi trời, sau đó mới túm được một đám lông của nó, cuối cùng mới bắt được nó.

Con gà bị bắt được không ngừng vùng vẫy, cảm nhận được sức nặng ở trong tay, hai mắt anh cười sắp híp lại thành một đường. Tiện tay xé hai sợi mây, buộc con gà lại. Vô cùng kích động mà chạy đi tìm em gái để khoe.

Đàm Ngọc Dao nhìn thấy gà miệng cũng muốn chảy cả nước miếng, hai anh em cũng không có tâm trạng tiếp tục lên núi nữa. Cột gà lại, lặng lẽ quay về nhà.

Về đến nhà, về đến cửa hai người rình rập như kẻ trộm, mới bắt đầu nấu nước chuẩn bị làm gà. Cửa sau có người đến gõ cửa.

Đàm Thanh Sơn vội vàng đập con gà chết đi, tìm một nơi giấu nó. Đàm Ngọc Dao vừa định hỏi là ai, bên ngoài cửa đã vang lên tiếng kêu.

“Đàm nha đầu, mở cửa!”

“Là thím Trương!”

“Đàm Ngọc Dao thét lên một tiếng, ném đồ vật trong tay xuống chạy trốn ra sau lưng anh trai. Rét run, dọa sợ đến mức cả người cũng đổ mồ hôi lạnh.

Hai người trong phòng: “…”

Trương Tiểu Lệ bắt được hai con chuột đồng, vừa cười vừa mắng: “Kinh ngạc cái gì hả? cũng không phải chưa nhìn thấy qua. Vừa may thím đã cột hai chân lại, nếu không thì chạy mất ta xem con làm sau mà bắt về được. Trước đó không phải là con rất thích ăn sao?”

Trong lòng Đàm Ngọc Dao lập tức cồn cào muốn nôn. Lại đứng tránh ở phía sau lưng anh trai, nhưng mà anh trai của cô quá gầy, không thể che khuất được cô.

Trương Tiểu Lệ nhìn bộ dạng của cô như thế thì trực tiếp đưa hai con chuột đồng cho Đàm Thanh Sơn.

“Chú của con cũng vô tình bắt được, dù sao thì cũng có ít thịt, buổi tối làm cũng được một bữa ăn ngon. Thanh Sơn con cầm lấy, cũng không cần phải khách sáo với thím đâu!”

Nói xong cũng không đợi Đàm Thanh Sơn đáp lại, đã vội vã đi ra từ cửa sau.

Để lại hai anh em giương mắt nhìn nhau.

“Anh, mau đem vứt đi đi!”