Nhóm Dịch: Tuyết Lạc Sơn TrangKhó khăn đứng thẳng lưng lên, Đồng Nhan dùng tay áo lau mồ hôi trên trán, có chút choáng váng khi nhìn cánh đồng lúa mì dài vô tận trước mắt.

Còn rất nhiều lúa mì chưa cắt như vậy, cũng không biết khi nào mới có thể cắt xong! Giờ này khắc này, cô chỉ muốn bất chấp hình tượng của mình mà ngồi xuống đất nghỉ ngơi một chút, dù chỉ một phút thôi cũng được, nhưng lại lo lắng nếu thật sự ngồi xuống, đầu óc sẽ lười biếng mà ảnh hưởng đến tiến độ, như vậy còn không bằng nín một hơi nhanh chóng thu hoạch hết cánh đồng lúa mì này rồi nghỉ ngơi.

Xung quanh cô ngoại trừ Thẩm Thiệu Khanh, còn có hai nam tri thanh đang làm việc.

Bởi vì thời tiết quá nóng, bọn họ đã sớm cởi áo sơ mi ngắn tay, mặc áo ba lỗ, bộ dáng cẩu thả đổ mồ hôi như mưa kia thật sự khác một trời một vực với kiểu người nhã nhặn thường ngày của họ.

Dáng người Thẩm Thiệu Khanh rất đẹp, tuy rằng làn da trắng nõn giống như một thư sinh hiền lành nhưng thật ra anh ta lại có dáng người loại cực phẩm, khi anh ta cởi bớt áo ra đã để lộ nhiều da thịt hơn.

Nhìn sống lưng rắn chắc của anh càng ngày càng xa mình, Đồng Nhan khẽ mím môi, cử động bả vai đã hơi đau nhức một chút rồi lại tiếp tục vùi đầu làm việc chăm chỉ.

Không giống sự háo hức khi bắt đầu công việc buổi sáng, khi kết thúc công việc vào buổi chiều, khuôn mặt ai cũng khổ sở giống như cà tím héo, lê cơ thể mệt mỏi giống như một con ốc sên về đại viện tri thanh.


Buổi chiều, đại đội lại phát cho bọn họ mỗi người một đôi găng tay dây trắng, đây chính là đãi ngộ mới có của Tri Thanh.

Cho dù đeo găng tay làm việc, lòng bàn tay mấy nữ tri thanh trong thôn vẫn nổi lên những vết phồng rộp.

Trở lại đại viện nam tri thanh sẽ đi ngang qua viện của nữ tri thanh, nhóm nữ tri thanh ở trong viện đang ngồi vây quanh nặn những cái mụn nước cho nhau, Đồng Nhan lén nhìn thoáng qua hai tay mình, lớn nhỏ năm sáu mụn nước, trong lòng cũng có chút rầu rĩ.

Làn da của nữ tri thanh mềm mại, cầm lưỡi lê cả một ngày xuất hiện vài vết phồng rộp là hiện tượng bình thường.

Đám nam tri thanh da dày thịt dày đương nhiên không xuất hiện mụn nước, Đồng Nhan sợ khiến người ta hoài nghi nên cũng không dám để cho bọn họ biết tay mình cũng nổi mụn nước.

Giấu bàn tay nhỏ sau lưng, cô im lặng không nói, vừa định đi vào trong căn nhà nhỏ của mình đã bị Thẩm Thiệu Khanh gọi lại: "Đồng Đại Bảo, cậu lại đây.


”Đại viện tri thanh nấu ăn dùng nồi cơm lớn, không cần biết nam hay nữ tri thanh mỗi người đều phải thay phiên nhau nấu cơm, hôm nay vừa đến phiên Đồng Nhan nấu ăn.

Đoán anh ta chắc là vì chuyện cơm chiều, Đồng Nhan bất đắc dĩ bước tới.

Anh ta không thể để cô vào nhà uống một ngụm nước rồi làm việc sao?Cố nén sự bất mãn trong lòng, cô lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc: "Thẩm điểm trưởng, tìm tôi có chuyện gì?”"Theo tôi vào đây.

" Thẩm Thiệu Khanh nhìn lướt qua hai tay cô đã lặng lẽ giấu đi, dẫn cô vào căn phòng mình ở.

Đây là lần đầu tiên Đồng Nhan vào phòng ở của nam tri thanh, phòng gạch ngói xanh rất đẹp, rộng rãi sáng sủa, hơn nữa bên trong sắp xếp sạch sẽ chỉnh tề, cũng không giống phòng của các đại nam nhân chút nào.

"Cậu ngồi đó chờ một lát.

"Ngoài lò sưởi, phòng còn có một bàn làm việc và một cái ghế đẩu.

Đồng Nhan rất ngoan ngoãn ngồi trên ghế chờ đợi, tò mò không biết tại sao anh ta tìm mình.

.