Nhóm Dịch: Tuyết Lạc Sơn TrangNghĩ thôi cũng biết, Trịnh Châu ngẩng đầu từ trong đống đậu phộng lên nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng mồm mấp máy nhưng chẳng nói gì.

Chỉ trong một thời gian ngắn, chỗ lạc này đã được mấy người lựa ra và ăn hết.

Mỗi người được chia khoảng 10, 20 củ, mặc dù căn bản ăn chưa no nhưng cũng biết lúc nào nên dừng lại.

Vứt những cây giống lạc đã gái hết củ vào trong mương đốt lửa, đến khi tất cả đã được phi tang, Thẩm Thiệu Khanh mới nói: “dập lửa xong chúng ta đi thôi.

”“Việc này để tôi!” Trịnh Châu đang đứng trên bờ mương, anh ta không nói một lời nào liền bắt đầu tháo thắt lưng ra…“!!!” Đồng Nhan bị hành động của anh ta doạ cho phát khiếp, không nghĩ ngợi nhiều lập tức che mắt lại, tức giận nói: “Cậu bị biến thái à? Cởi quần ra làm gì vậy!”Những người khác: “! ”Trịnh Châu bị giọng nói tức giận của cô dọa cho sợ run người, suýt nữa thì khiến hệ tiết niệu xảy ra sự cố, nhưng tên đã bắn khỏi cung thì không thể quay lại được, chưa đến 2 giây sau, Đồng Nhan vẫn nghe thấy tiếng nước chảy “ồ ồ”! Thẩm Thiệu Khanh đứng ở bên cạnh thấy cô che mặt, tai đỏ bừng, không kìm nổi mà nhướng mày hỏi: “Sao mặt cậu đỏ thế?”“! ” Đúng vậy, hành vi của cô bây giờ ở trong mặt người khác quá khác thường, hình như có chút quá rồi…Xử lý thế nào đây? Não nhỏ của Đồng Nhan bắt đầu phải hoạt động với tốc độ cao, nếu như giải quyết không xong sẽ bị người khác nghi ngờ.

Dần lấy lại sự bình tĩnh, nghe thấy tiếng thắt đai quần, trong đầu nàng nảy ra một ý tưởng.


Cô buông thõng tay xuống, nghiêm túc nói: “Chúng ta đều là những thanh niên tri thức có văn hóa, nên biết những tiêu chuẩn đạo đức và lễ nghĩa ứng xử, sau cậu ấy có thể phóng uế bừa bãi như vậy được? Làm như vậy có khác nào một con cún đâu?“Phụt…” Mặt của Chu Chính vốn đang nghiêm túc, chỉ bởi vì một câu cuối mà phải phá vỡ hình tượng.

“Ha ha ha, Trịnh Châu, sao cậu lại phóng uế bừa bãi vậy?” Triệu Hòa Bình bị dáng vẻ chính nghĩa nghiêm nghị của Đồng Nhan chọc cười, Đồng Nhan là người nhỏ tuổi nhất trong những thanh niên tri thức, vì thế mọi người chỉ xem cô là một thanh niên có tâm hồn trẻ thơ thôi.

“Đàn ông với nhau có gì mà không thể đi tiểu trước mặt nhau được? Đúng là lắm chuyện.

” Bị nói là giống chó khiến Trịnh Châu giận đến mức mặt biến sắc, nếu như là ngày bình thường anh ta nhất định sẽ vung nắm đấm lên rồi, nhưng hôm nay trong lòng thấy có lỗi vì thế chỉ lầu bầu vài câu thôi.

Xung quanh toàn là lương thực, nếu không dùng nước tiểu dập tắt hoàn toàn ngọn lửa, nhỡ xảy ra hỏa hoạn thì sao?Thằng nhóc này đúng là một kẻ ngu dốt chẳng biết cái quái gì?Dáng vẻ giương mắt nhìn nhau, không ai phục ai của bọn họ, Thẩm Thiệu Khanh thấy vậy nhẹ nhàng nói: "Được rồi, chúng ta về thôi.


” Nói xong thì dẫn đầu rời khỏi cánh đồng này.

…Thành phố.

Trong tay Đồng Kiến Quốc cầm một bức thư đến từ bộ đội đóng ở Tây Nam với vẻ mặt lo lắng.

Nhấp từng ngụm rượu trắng trong chén, có một loại cảm giác có thể trút bỏ mọi lo lắng trong một ngụm rượu.

Lưu Văn Tuệ thấy ông như vậy thì ngồi ở bên cạnh thở dài.

“Ba Đại Bảo, hay là ông mở ra xem Thành Quân viết gì?Con gái bị bọn họ dụ về quê làm thanh niên tri thức, nhưng bọn họ lại quên mất tên Tống Thừa Quân này.

.