Kiều Trà Trà mặt không thay đổi ngồi ở bên cạnh đống lồng gà, lúc này cô chỉ cần hít một hơi, như vậy khắp khoang mũi đều là mùi gà.

Mấu chốt mấy con gà này còn làm ầm ĩ, uỵch uỵch trên mặt đất, nhảy lên nhảy xuống, chọc đứa nhỏ Hoành Hoành nhịn không được cười ha ha.

Hai ngày nay cậu đã thay đổi rất nhiều, chủ yếu là thể hiện cảm xúc vô cùng tích cực.

Đoạn thời gian trước đè nén bản thân, từ sau khi để cậu biết được muốn tới tìm cha, đứa nhỏ này ngược lại chậm rãi khôi phục bình thường, lúc này khuôn mặt nhỏ cười đến vô cùng xán lạn.

Từ ánh bình minh vừa ló rạng đến khi mặt trời ngoi lên giữa bầu trời, bọn họ đã chậm rãi chạy xe hai tiếng đồng hồ.

Kiều Trà Trà không biết được quan hệ giữa người đánh xe và nhà mình, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ Ninh Du nói cố hương của bà nội mình là Miên Sơn, có khi nào chính là huyện Bắc Bình, Miên Sơn hay không?Anh giống như luôn có cách, có biện pháp để Kiều Trà Trà sống khá tốt ở thủ đô, cũng có biện pháp để cho mình sau khi chuyển xuống sống cũng không quá khổ.

Nghĩ như vậy, Kiều Trà Trà không khỏi nhìn qua phía trước.


Ông Chu lại đi ngang qua một cái thôn, cùng các thôn dân chuyển lồng gà xuống xe.

Nơi này ngược lại là chỗ tốt, có dãy núi xẻ ngang xẻ dọc, có bình nguyên rộng lớn, giao thông cũng không tệ lắm, qua mấy chục năm nữa chính là một cái thôn bậc trung không chừng?Kiều Trà Trà hồi tưởng lại quê hương đời trước của cô, khi đó trong thôn nhà nào cũng là biệt thự, trước nhà sau nhà trồng rau trồng hoa, mỗi khi đến mùa du lịch còn có một đống người xuống thôn chơi, náo nhiệt lắm.

Khụ khụ, nói đến đỏ mặt.

Làm kẻ học dốt đời trước không may bị điều xuống làm quản lý kinh tế nông nghiệp, lại còn muốn thi qua cương vị quản lý gia súc của thôn, Kiều Trà Trà nhìn thấy kiểu thôn này liền mừng rỡ, thậm chí vui mừng.

Địa lý, giao thông thật sự bớt lo nha!Ngay khi cô cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh, đang suy nghĩ lung tung thì ông Chu đã chuyển xong đám gà ầm ĩ kia rồi, ngồi trở lại trước xe lừa, phất phất roi nói: "Sắp đến rồi.

"Lừa già cộc cộc cộc tiếp tục đi lên phía trước.

Nửa giờ sau, Kiều Trà Trà ý thức được xe lừa từ xóc nảy đến bình ổn, liền hiểu được đã đến thôn rồi.

Đúng là đã đến, lần này ông Chu còn trực tiếp từ đường nhỏ đưa người vào.

Trải qua một đoạn đường nhỏ cỏ cây um tùm, liền có thể nhìn thấy phía trước chân núi có một chỗ coi như khoáng đạt, nơi đó có hai căn nhà.

Hoành Hoành đã cực kỳ hưng phấn, nhất định phải đứng lên nhìn, con mắt như rađa tham trắc khí, giống như là muốn nhìn thấy cha ở đâu.

Mà Kiều Trà Trà ư, bỗng dưng khẩn trương một cách khó hiểu.


Lại không hiểu sao có chút an tâm và tủi thân.

Lúc ở thủ đô, không thể để cho nhà họ Kiều quan tâm, không thể để cho con trai lo lắng theo, rất nhiều sợ hãi cô phải giấu ở trong lòng, sống như một người bình thường, không có chuyện gì.

Nhưng ở trước mặt Ninh Du, cô không cần như vậy, cô tựa hồ ý thức được có anh, bản thân vững tâm hơn, mọi thứ có anh chống đỡ, có anh nghĩ biện pháp, cô lại có thể thoải mái bộc lộ cảm xúc.

Mấy năm ở chung, hai người không chỉ là người yêu, mà còn là người thân thân mật nhất.

Lúc xe lừa dừng ở trước phòng, Ninh Du đang quét sạch chuồng bò cũ, bởi vì hai con lừa kia sắp chuyển đến.

Hai ngày nay, anh rảnh rỗi nên sửa sang phòng ở một chút.

Vách tường vây đã sập một nửa bên ngoài phòng đã được anh sửa sang lại.

Chỗ có thể tu sửa thì tu sửa, chỗ không thể sửa được thì dùng gỗ bỏ dựng thành hàng rào.

Bây giờ, chỗ này nhìn thật giống là một mái nhà, chỉ là! "Ninh Du!"Ninh Du bỗng nhiên ngẩng đầu.


Cách đó không xa, Kiều Trà Trà nắm tay con trai, đứng ở dưới cây quế già ngay cổng, vẫy tay, cười đến xán lạn.

Mặt trời xuyên qua tầng tầng lá cây, rơi loang lổ trên người của bọn họ, như mộng như ảo.

Phảng phất như một chùm sáng lọt vào trong đêm tối, tràn ngập hi vọng.

Ninh Du cũng cười, lúc này không phải "nhìn thật giống một mái nhà", mà là "chính là một mái nhà".

Người nhà ở đâu, nhà ở đó.

.