Bạch Xuyên ở bên ngoài gõ cửa, Tưởng Vân chỉ có thể rời giường đi ra mở cửa.

Bạch Xuyên đứng ở cửa nói với cô: “Buổi tối cô không cần nấu cơm phần cho tôi.

Tôi cùng với trưởng thôn và chú Đại Thuyên ký khế ước bán nhà, rồi dùng bữa ở nhà trưởng thôn luôn.

”“Tôi biết rồi, nếu như có uống rượu, anh nhớ uống ít một chút nhé.

”Tưởng Vân khách sáo dặn dò một câu, không nghĩ tới ánh mắt Bạch Xuyên đứng đối diện cô tối đi vài phần.

Đây là! Cô đang quan tâm đến anh phải không? ►_◄Trong lòng Bạch Xuyên đột nhiên có chút vui vẻ.


Đây là một kiểu hạnh phúc chưa từng có, anh cũng không giải thích được.

Còn vui vẻ hơn khi còn bé uống được một bát nước đường.

Bạch Xuyên thu hồi ý nghĩ đột ngột này, sững sờ rời đi.

Tưởng Vân nhìn theo bóng lưng Bạch Xuyên đi khỏi, trong lòng cũng suy nghĩ, người này thật sự rất tốt, không biết trong tương lai ai sẽ lấy được “của hời” này đây!Tưởng Vân gạt bỏ hết những suy nghĩ linh tinh ra khỏi đầu, cô trở về phòng, lấy từ trong hành lý ra một cây bút và một xấp giấy viết thư, cô định viết cho Triệu Hồng Mai một bức thư.

Cô nói ngắn gọn một ít về tình hình của mình ở bên này, sau đó hỏi thăm sức khỏe của Triệu Hồng Mai, cũng quan tâm một chút đến hôn sự của Tưởng Miêu, rồi lại đôn đốc Tưởng Chính một chút, thế là bức thư này đã viết xong.

Về phần Tưởng Ái Quốc, người nào có liên quan đến ông ta thì đi mà quan tâm ông ta đi ha!Nhưng mà chuyện của Bạch Xuyên đã gióng lên một hồi chuông cảnh báo cho cô, tính cách Triệu Hồng Mai vốn mềm yếu, chuyện nhỏ có thể cằn nhằn vài câu, nhưng chuyện lớn từ trước đến giờ đều không lay chuyển được Tưởng Ái Quốc.


Tưởng Ái Quốc quyết định cho cô xuống nông thôn, mặc kệ Triệu Hồng phản đối như thế nào, cũng không thể thay đổi được quyết định của Tưởng Ái Quốc.

Triệu Hồng Mai kiên quyết nhét tiền và vé cho cô, có thể là gạt Tưởng Ái Quốc, hoặc cũng có thể Tưởng Ái Quốc đều biết, nhưng mặc kệ nói như thế nào, cô cũng nhận phần tình cảm này.

Nếu không cô muốn mua căn nhà này cũng sẽ không có tiền để trả.

Tưởng Miêu cũng nhét tiền cho cô, nhưng cô lại không muốn lấy.

Về phần Tưởng Chính, nó chỉ là một tên nhát gan, mặc dù tương lai có thể sẽ là trụ cột trong nhà nhưng hiện tại vẫn chỉ là một thằng nhóc ngây thơ, không cần ghi hận nó làm gì.

Trong lòng Tưởng Vân nghĩ đến cái gì thì viết cái đó, đến khi không còn gì để nói nữa thì dừng bút.

Cô gấp giấy viết thư lại rồi cất vào trong nơi trú ẩn, đợi lát nữa hỏi thím Khiên Ngưu xem người trong thôn muốn gửi thư đi thì bình thường gửi bằng cách nào? Có bưu tá đến tận nơi lấy hay là cần phải đi một chuyến đến thị trấn Thạch Đường, hoặc là bưu điện huyện Cản Hải?.