“Đồng chí, mua đồ hả? Ở quầy phía trước.” Nhân viên phục vụ vừa rồi chế nhạo Khương Hoán Minh đứng lên, khách khí nói.

Mạnh Kim Ngọc mỉm cười lắc đầu: “Không phải, tôi tới tìm chồng tôi.”

Chồng?

Hai chữ này giống như là hòn đá nhỏ ném vào mặt hồ tĩnh lặng, nổi lên từng đợt gợn sóng.

Lập tức, chờ khi Mạnh Kim Ngọc đi đến bên cạnh Khương Hoán Minh, tất cả mọi người nổ tung.

Ai có thể nghĩ đến, người vợ nông thôn thô tục mạnh mẽ của Khương Hoán Minh, lại thoạt nhìn ——

Rất không tệ!

Mà ngày này, đối với Khương Hoán Minh mà nói, cũng là một ngày dài nhất sau khi kết hôn.

Thật không nghĩ tới, vợ của anh ta lại cũng có thể làm cho lòng hư vinh của anh ta được thỏa mãn.

Mạnh Kim Ngọc đứng ở bên cạnh Khương Hoán Minh, nghe nhóm nhân viên phục vụ của anh ta nói giỡn.

Mãi cho đến khi trống không, cô ta mới lặng lẽ nhấc mắt, nhìn tươi cười hài lòng nơi khóe miệng Khương Hoán Minh.

Xem ra cách thành công càng gần hơn một chút.

Đợi kế tiếp sau khi cô ta mua xe đạp cho Khương Hoán Minh, tình cảm của hai vợ chồng bọn họ, tất nhiên sẽ càng ngày càng tốt.



Khương Thiện còn nhỏ, không biết hai ba giờ là thời gian bao lâu, cậu bé chỉ biết là, từ khi thức dậy đến bây giờ, mình vẫn đang luyện tập nói chuyện thật tốt!

Tay nhỏ của cậu bé cầm gương, soi miệng mình: “A —— a —— a ——”

Đây là từ Mạnh Kim Ngọc dạy cậu bé.

Mạnh Kim Ngọc nói, không phải cậu bé trời sinh không biết nói, chính là còn chưa học được mà thôi, chỉ cần cần luyện tập nhiều hơn, nhất định có thể thành công.

Thiện Thiện tự mình cố gắng tìm tòi, miệng mở thật to, khi ngửa cằm soi gương, còn có thể thấy cuống họng, miệng mình đều chua xót.

Nhưng cho dù mệt chết, bé con vẫn không muốn buông bỏ.

Cậu bé muốn thêm sức, để chị gái thấy dáng vẻ giỏi giang sau khi thành công của cậu bé.

Một tiếng “Lạch cạch” vang lên, cửa gỗ trong nhà cũ bị đẩy ra.

Có người đã trở lại!

Mẹ nói, đừng cho mọi người biết cậu bé đang học nói, phải lặng lẽ cố gắng, cho mọi người một niềm vui bất ngờ.

Thiện Thiện nhớ kỹ, vì thế cậu bé lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai, lập tức giấu gương dưới gối.

Về phần chính cậu bé ——

Không kịp rồi!

Sau một lát, Dữu Dữu vào nhà.

Cô bé liếc mắt một cái nhìn lại, trông thấy chính là em trai nho nhỏ cuộn thân thể thành một quả bóng, mông nhỏ vểnh lên, hai tay che lỗ tai, hai mắt còn nhắm chặt.

Dữu Dữu đứng ở tại chỗ, nhìn một hồi lâu: “Em trai, em đang làm gì vậy?”

Thiện Thiện nhanh chóng lắc đầu, lắc thành một cái trống bỏi, khuôn mặt còn đo đỏ.

Đợi đến ngày đó học được nói chuyện, cậu bé nhất định phải cho chị gái một niềm vui bất ngờ thật lớn!

Nhìn bộ dáng này của Thiện Thiện, tiểu bánh bao nghiêng đầu.

Chị gái Dữu Dữu càng ngày càng không hiểu con nít bây giờ!

Lúc này tiểu bánh bao hoàn toàn không nghĩ đến, rất nhanh, mẹ kế của cô bé lại chuẩn bị tác oai tác quái.

Nhưng không sao cả.

Cầm đá đập chân mình, ai thích cầm cứ cầm, dù sao cũng không bể chân Dữu Dữu.

Không đau!

Mạnh Kim Ngọc và Khương Hoán Minh đi ra ngoài cung tiêu xã, hai người nói chuyện một lát.

“Sao em lại tới đây?”

“Anh đi đơn vị nhiều ngày, bọn nhỏ đều nhớ anh, em cũng nhớ anh.”

Lòng Khương Hoán Minh như bị nặng nề gõ một cái.

“Hoán Minh, sau này chúng ta sống thật tốt, được không?”

Tương lai, chồng cô ta sẽ tiên phong buôn bán ở khắp nơi trên đất nước vào giai đoạn hoàng kim thập niên 80, trở thành ông chủ đầu tiên mở siêu thị.

Sau đó siêu thị càng mở càng lớn, đại lí càng ngày càng nhiều, đi lên đỉnh cao đời người.

Những đứa nhỏ không có quan hệ huyết thống gì với cô ta, hiến dâng thật nhiều cho gia đình, mà con cái cô ta sinh ra, phải cả đời áo cơm không lo.

Ở đời sau, cô ta bảo dưỡng thích đáng, gia đình cuộc sống mỹ mãn hài hòa, còn có tiền có địa vị, ai thấy cô ta, không nói một câu hâm mộ?

Vì tất cả cái này, mặc kệ lấy lòng như thế nào, đều đáng giá.

Trước khi sắp chia tay, Mạnh Kim Ngọc chào hỏi nhóm nhân viên tạp vụ cùng Khương Hoán Minh.

Tất cả mọi người ồn ào, bảo Khương Hoán Minh mua vài thứ đồ ngon áo đẹp ở quầy cho cô ta.

Mạnh Kim Ngọc cười nói: “Mua lọ sữa lúa mạch nguyên chất, mang về cho bọn nhỏ uống. Váy thì không cần, Hoán Minh có phiếu, cứ luôn mua váy cho tôi, đều mặc không hết đấy.”

Qua hồi lâu, nhìn bóng dáng mảnh khảnh lúc xoay người rời đi của Mạnh Kim Ngọc, Khương Hoán Minh không khỏi áy náy.

Trước đây, khi anh ta mua sợi tổng hợp cho mình giữ thể diện ngay cả ánh mắt cũng không chớp, nhưng chưa từng nghĩ tới mua quần áo đẹp cho cô ta, thậm chí cho rằng mua cho cô ta là chà đạp.

Nhưng thì ra, trong lòng cô ta sáng như gương, lại vẫn lựa chọn khoan dung, giữ mặt mũi cho anh ta.

Vì đứa nhỏ, vì anh ta, cô ta trả giá rất nhiều.

Giờ khắc này, Khương Hoán Minh nhớ tới tin tức lúc lãnh đạo họp.

Lãnh đạo nói, công xã vừa mở cung tiêu xã, cần người.

Nếu như đến đó, sau này có thể thường xuyên về nhà.

...