----Cẩm Nhiên nói cô có thể làm được nhiều hơn nữa, sự bối rối vừa rồi đã biến mất, và bây giờ cô ấy đã có chút nghiện và bắt đầu thích thú.

Những bữa ăn thịnh soạn cho nhiều vị khách.

Không biết ai đã thông báo cho nhóm thanh niên tri thức, bọn họ cũng đến chúc mừng, còn mang theo quà, chảng ai giơ tay đánh người đang cười cả nên Vương Thúy Phân cũng hoan nghênh họ.

Nhưng những chuyện xảy ra sau đó khiến Vương Thúy Phân cảm thấy rất hối hận.

Sau khi Thẩm Diễm Hồng hất mặt bỏ đi, càng nghĩ càng bực, cô ta đi về phía bờ sông, không ngờ lại đụng phải Vương Đại Lệ và Mạnh Phàm ở đây.

Vương Đại Lệ đang bày tỏ tấm lòng của mình:"Mạnh Phàm, tôi đặc biệt ngưỡng mộ anh, tôi hy vọng có thể tiếp cùng anh kết bạn, anh nghĩ sao?"Mạnh Phàm cau mày, đang định lịch sự từ chối, chợt nghe thấy một giọng nói đau lòng vang lên mang theo sự khó tin:"Các người đang làm gì vậy?"Mạnh Phàm và Vượng Đại Lệ đều nhìn về hướng âm thanh truyền tới, thấy là Thẩm Diễm Hồng, Mạnh Phàm không biết phải làm sao, hoảng hốt liền vội vàng giải thích:“Đồng chí Thẩm, hãy nghe tôi giải thích, tôi không có quan hệ gì với đồng chí Vương, hãy nghe tôi nói.


"Thẩm Diễm Hồng dường như biến thành một nữ anh hùng, vừa chạy vừa lắc đầu nói:"Điều này nhất định không phải là sự thật, nhất định không phải vậy, bạn thân của tôi và…"Mạnh Phàm lo lắng đuổi theo, chỉ còn lại Vương Đại Lệ với vẻ mặt bối rối, đây là tình huống gì?Cô thổ lộ tình cảm mà sao như thể cô là người chen ngang vậy?Cẩm Nhiên đang ra ngoài tìm Đấu Kim thì bắt gặp cảnh này:"Dưa này hơi khó tiêu nha! "Sau đó cô cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với hai người họ, dù sao lúc Cẩm Nhiên đi vô nhà cô đã nhìn thấy Thẩm Diễm Hồng đang ngượng ngùng ngồi ở bàn của nhóm thanh niên trí thức.

Cẩm Nhiên:”???"Cái quái gì vậy?Đồ ăn được bày ra, mọi người bắt đầu ăn như điên, bàn ăn của thanh niên trí thức cũng vậy, đũa đũa bay bay.

Trong lúc đó, Vương Thúy Phân và ba Thẩm đang nâng ly chúc mừng và đứng vào bàn cảm ơn nhau, khi họ đến bàn của thanh niên trí thức, lại nghe thấy Mạnh Phàm nói to:“Mặc dù chúng ta không quen thuộc lắm, nhưng chúng ta đều quen thuộc với đồng chí Thẩm và cũng biết chuyện gia đình các người.

Nói cách khác, có một số chuyện mà hôm nay tôi không thể không nói.

"Sắc mặt Thẩm Diễm Hồng tái nhợt, cô ta kéo mạnh góc áo của Mạnh Phàm, không muốn anh ta nói tiếp.

Nhưng Mạnh Phàm nhìn cô ta bằng ánh mắt an ủi và tiếp tục nói:"Đồng chí Thẩm là một đồng chí tốt, nghiêm túc và cầu tiến, nhưng gia đình Thẩm của các người đã đối xử bất công với cô ấy.


Cô ấy là người có đầy hoài bão và ước mơ, nhưng không ai trong số các người có thể nhìn thấy chúng và ép cô ấy làm những công việc nặng nhọc.

Đặc biệt là hôm nay, đồng chí Thẩm đã chịu ủy khuất, cô ấy phải ra bờ sông để tâm trạng thư thái hơn, vì cô ấy không muốn gây phiền phức cho các người.

"Vương Thúy Phân ngắt lời anh ta, rồi nói:"Cậu bị ốm sao? Hôm nay là một ngày vui đối với gia đình tôi.

Cậu đến đây để tìm xui xẻo sao?Nhìn cho rõ đây, chúng tôi là nhà lão tam họ Thẩm.

Nếu cậu có gì không hài lòng thì đi mà gặp ba mẹ của Thẩm Diễm Hồng rồi nói.

Còn nữa, cậu là ai, đang làm gì đó?Có nhanh nôn đồ ăn ra không, có tin cậu ăn thế nào thì ta sẽ cho cậu nôn ra thế đó?" Khung cảnh đột nhiên trở nên yên tĩnh, mọi người đều đứng xem náo nhiệt.

Sắc mặt của Mạnh Phàm nhất thời đỏ lên, ấp a ấp úng nói:"Các ngươi thật là thô tục, vô lý.

"Cẩm Nhiên đột nhiên đứng dậy, sau đó cười cười đi về phía trước vài bước, nói:“Mạnh thanh niên trí thức nói chúng tôi thô tục, tôi thật sự không đồng ý, so với anh chúng tôi mới là người biết cư xử, đúng không?Gia đình anh không dạy anh nói chuyện cũng phải nói đúng thời điểm sao?.