Nhà Trình Hiểu Yến ngày hôm qua cũng được chia nửa cân thịt, thịt không nhiều lắm, nhưng đối với rất nhiều người trong đội mà nói, kia thật sự là nguồn thực phẩm ngon.

Vừa vặn qua hai ngày là tết Đoan Ngọ, thịt này ướp xong, dùng để gói bánh chưng.
Hiện tại, đại đội các cô còn lần nữa nhờ vào phúc khí của Đổng Gia Anh, phát hiện ra một lượng lớn đá phấn hoang dã.
"Hiểu Yến, cô nói xem cô Đổng ấy ngày thì phát hiện lợn rừng, ngày thì phát hiện đá phấn.

Đợi mọi người thu thập xong phần đá phấn này, chia cho cả đại đội thì thật tốt biết bao.”
Chị Lưu lại bắt đầu lải nhải động tác trong tay cũng không chậm.

Trình Hiểu Yến tranh thủ thời gian nhìn giỏ trúc đặt bên chân cô, đã đựng nửa khung rồi.

Đây cũng là nguyên nhân Trình Hiểu Yến không có cách nào đuổi thẳng Đổng Gia Anh ra khỏi đội.

Dù vài năm nữa người này sẽ bắt đầu gây tai họa cho nhà cô và đại đội Hồng Tinh.

Nhưng không thể phủ nhận, rằng vào thời gian đầu cô ta đến đại đội đã mang đến rất nhiều lợi ích.
Cô và Khải Sinh đã bàn bạc, trước tiên cứ quan sát cô ta cẩn thận.

Chỉ cần cô ta không làm gì quá đáng thì cứ để yên như thế.
Nhà họ Lâm của cô trong đại đội rất có tiếng nói, cả trưởng thôn hiện tại và đại đội trưởng đều thuộc về tộc Lâm thị.


Chỉ cần nhà họ Lâm các cô vẫn còn, thì kế hoạch của Đổng Gia Anh nhất định sẽ không thể thực hiện được.
"Nghỉ ngơi một lát đã, mệt chết mất..." Trình Hiểu Yến nói, mọi người cũng buông cuốc ra, đến tán cây đặt giỏ trúc ngồi xuống nghỉ ngơi.
Cô cầm theo bình nước quân dụng, uống vài ngụm nước đường đỏ.
Nơi bọn họ đào đá phấn cách rừng đào không xa.

Cô dựa vào tàng cây, có thể nhìn thấy rừng đào bên kia.

Thỉnh thoảng còn nhìn thấy có đứa nhỏ nghịch ngợm gây sự trèo lên cây đào vụng trộm hái mấy quả đào nhỏ ném xuống dưới tàng cây.

Hành động của những hài tử này làm cho những thôn dân tới đây đào đá phấn đều nở nụ cười.
“Ha ha, mấy đứa nhỏ này, miệng tham ăn quá.

Đúng là gây hoạ cho rừng đào mà…”