Mười mấy người nhìn trên đá phấn khổng lồ còn bốc lên hương thơm tươi mát trên mặt đất liên tục xoa xoa mắt của mình.
Sườn núi cỏ dại mọc thành bụi, khắp nơi bị đào hố trũng, còn chưa kịp lấp hố trở về.

Trong đống hố này, có một cái hố đặc biệt lớn.

Bên cạnh hố to, chính là khối đá phấn siêu cấp lớn kia.
Trình Hiểu Yến dùng mắt thường đánh giá một chút, đại khái dài hơn một mét.

Theo tính toán của họ, phỏng chừng nặng hơn trăm cân.

Đổng Gia Anh thật đúng là làm chuyện tốt!
Trong ký ức của cô tuy rằng địa đội từng đào được đá phấn, nhưng là chưa từng đào được khối phấn nào lớn như vậy.

Phỏng chừng nếu khi đó cô không chú ý đến hành động của Đổng Gia Anh chắc cũng không tìm thấy nó.
“Thím à, cô Đổng đi đâu vậy?" Trình Hiểu Yến nhìn thấy thím Ngô liền hỏi.
“Hiểu Yến, con không hổ là nàng dâu của đại đội Hồng Tinh chúng ta.

Lúc trước nghe nói con ở đại đội Hải Mễ chưa từng làm việc đồng áng.


Xem ra không thể tin lời đồn này được, con đúng là lợi hại mà về phần cô bé Gia Anh này…”
Thím Ngô có chút giãy dụa, ngượng ngùng nhỏ giọng nói: "Quần con bé rách rồi, xuống núi trước.”
“Rách gì mà rách, thím Ngô không cần nói đỡ.” Bỗng có một thím mắt xếch mũi khoằm, môi mỏng, nếp nhăn nơi khoé mắt rung động theo động tác nói chuyện của bà.
Bà ta chính là người đã khen Đổng Gia Anh có phúc khí với Trình Hiểu Yến, tiếp theo đã dò xét đến hôn sự của Đổng Gia Anh.
Trình Hiểu Yến không biết thím ta, cười gượng nói: “Thím à, cháu là nàng dâu mới tới không rõ lắm, hay là thím đi hỏi người khác đi.”
Nói xong, nhanh chóng lẻn vào trong đám người, cầm lấy cuốc của mình tiếp tục động tác.
Quá kinh khủng, mấy thím kia rất nhanh nhạy, mới đó đã nắm bắt được món lợi trước mắt.

Thấy mắt thím kia tỏa sáng, cô cảm thấy cuộc sống sau này của Đổng Gia Anh sợ là không bình yên đâu.
Bánh trái thơm ngon như vậy, có rất nhiều người bị hấp dẫn.
Chờ hơn một giờ sau đám thanh niên cường tráng mới cầm đòn gánh lên núi, khối đá phấn đại vương kia đã khiến mọi người náo động.