Mà phòng của cô và Khải Sinh ở cùng một bên với ba mẹ chồng.

Một gian phòng còn lại chia thành hai gian nhỏ trước sau, phía trước là phòng bếp, phía sau là nhà kho chứa lương thực và thịt khô.
Trong sân ngoại trừ phơi thóc ra, bên cạnh có một chỗ nhỏ ngăn cách.

Phía trên, chính là một cái giếng.

Ở đó, người chồng mới cưới của cô đang kéo nước.
“Khải Sinh." Hiểu Yến từ phòng đi ra, liếc mắt một cái liền thấy được chồng mình.
"Ha ha, đúng là người chồng tốt mà.”
Trình Hiểu Yến ngẩng đầu nhìn lại, mấy người chị dâu của Khải Sinh đang đứng phơi quần áo trên mấy cây gậy trúc treo trong sân.


Hai người cười híp mắt nhìn cô trong miệng nói lời trêu ghẹo.
“Chị dâu, chị dâu...!" Trình Hiểu Yến đỏ mặt.
Trong mắt cô chỉ nhìn thấy chồng mình, không phát hiện ra sự tồn tại của hai người chị dâu.
"Haizz, chị dâu cả, chị dâu hai, da mặt Hiểu Yến rất mỏng, các chị đừng chê cười cô ấy nữa." Lâm Khải Sinh nói, buông cần gạt nước trong tay xuống.

Đi qua kéo vợ mình đi đến bên giếng lấy nước.
Chờ sau đổ đầy nước vào chậu tráng men của vợ, anh mới múc nước xách ra vườn rau.
Trình Hiểu Yến ngậm bọt kem đánh răng trong miệng, nhìn bóng lưng chồng, vui mừng không thôi.

Sau khi đánh răng xong, phải nhanh chóng dọn bàn.


Đợi lát nữa vườn rau tưới xong, cả nhà đều phải cùng nhau ăn điểm tâm.
Tính toán xong công việc, Trình Hiểu Yến rửa mặt chuẩn bị đi vào phòng.
Ngoài phòng, bỗng nhiên vang lên một trận tiếng ồn ào.
Đại đội Hồng Tinh là một thôn nhỏ ở phía nam, cách biển rộng hai ngọn núi.

Lại nói tiếp xem như đại đội tương đối nghèo khó ở vùng này.

Cả đại đội tổng cộng hơn một ngàn hộ gia đình.

Trong đại đội lại phân ra bốn tiểu đội, mà nhà họ Lâm lại thuộc về tiểu đội thứ nhất.
Ngoại trừ đại đội Hồng Tinh, phụ cận còn có vài đại đội cùng thuộc về một công xã, những đại đội này khác gần bờ biển.
Sáng sớm hôm nay, nếu là bình thường, người trong đội sẽ bắt đầu làm việc, trước tiên sửa sang lại vườn rau nhà mình và đất tự để lại, rất ít khi phát sinh tiếng ồn ào.