Khương Tiến Vọng nhìn Cố Di Gia, không nhịn được mà bước lại gần hơn.

“Thật ra mấy ngày nay anh đã muốn tới thăm em, người nhà em chắc cũng đã nói với em về quan hệ của hai ta rồi.

Em thấy anh thế nào, có suy xét tới chuyện hẹn hò…”“Không!” Cố Di Gia dứt khoát từ chối: “Đồng chí Khương, tôi và anh chẳng thân quen gì, mong anh đừng nói những lời này trước mặt tôi, tránh để người khác hiểu lầm không cần thiết.

”Khương Tiến Vọng lại ngẩn người.


Chuyện này không nằm trong dự đoán của anh ta, anh ta không nghĩ bản thân đã nói rõ ràng như vậy mà vẫn bị Cố Di Gia từ chối.

Cố Di Gia trong lòng anh ta tuy là một nàng tiên nữ an tĩnh nhưng lại ốm yếu bệnh tật, nghe nói mỗi tháng đều phải tới bệnh viện khám bệnh lấy thuốc, tiêu tốn không ít tiền.

Người đàn ông nào không có nhiều tiền một chút thật sự sẽ không nuôi nổi con ma ốm này, đây cũng là nguyên nhân anh ta không lo sẽ có người đàn ông khác nhanh chân tới trước, anh ta có đủ thời gian để lên kế hoạch từ từ.

“Đồng chí Cố!” Sắc mặt của Khương Tiến Vọng cứng nhắc: “Đồng chí Cố, nghe nói sức khỏe của cô không được tốt nhỉ, nói vậy chắc là không tìm được đối tượng ở nông thôn đâu, tôi tình nguyện cưới cô đã là…”Khương Tiến Vọng chưa bao giờ là người có tính khí tốt, nếu không phải Cố Di Gia thật sự quá xinh đẹp thì anh ta cũng chẳng kiên nhẫn đôi co với cô.

Bị cô từ chối thẳng trước mặt nhiều người như vậy, anh ta không biết phải giấu mặt mũi của mình vào đâu.

Anh ta còn chưa nói xong, mấy bà lão xung quanh đã không vui.

“Ôi trời, đồng chí nam này, sao cậu lại nói như thế?”“Có ai mà nói chuyện với đồng chí nữ như vậy sao?”“Đúng vậy, cho dù sức khỏe của đồng chí nữ không tốt thì người ta cũng có ăn cơm nhà cậu đâu, mắc gì lại bị cậu ghét bỏ? Huống chi nãy giờ người ta đã nói không quen cậu, cậu còn ở đây nói oang oang làm gì hả? Ăn nói cho cẩn thận vào!”“Thấy cậu ăn mặc ra vẻ như vậy, không ngờ miệng mồm lại tanh tưởi thế.

”“Lưu manh từ đâu tới, con gái nhà người ta đã nói không quen, rõ ràng không muốn cho cậu cơ hội rồi, còn không mau cút đi?”“…”Mấy bà lão mỗi người một câu, nói đến mức gương mặt của Khương Tiến Vọng cứ biến xanh biến hồng, tức giận đến mức muốn bốc lửa.


Anh ta lớn tới chừng này còn chưa bị người khác nhục mạ như thế bao giờ.

Nhưng đám người này mồm miệng quá nhanh nhẹn, căn bản không chừa cho anh ta một chút thể diện nào.

Trong mấy mấy bà lão này, họ đương nhiên sẽ đứng về phía Cố Di Gia rồi.

Cố Di Gia xinh đẹp lại ngoan ngoãn, tuy ăn mặc giản dị nhưng vẫn toát ra sự quý phái, nhìn không giống người bình thường, không thể khinh thường cô như vậy.

Con gái nhà người ta bị bệnh thì đã sao? Đã có người thân của cô lo lắng, còn chưa phải là người yêu của người ta, anh ta gấp gáp cái gì chứ?Khương Tiến Vọng cuối cùng cũng nổi giận: “Mấy người có biết tôi là ai không hả?”Mấy bà lão này người nào người nấy trông rất chua ngoa, chắc chắn là kiểu mẹ chồng ác độc chuyên bắt nạt con dâu.


Cho bọn họ ít thuốc màu là bọn họ có thể mở luôn xưởng nhuộm đấy*.

*Câu này có nghĩa là nếu như nhượng bộ ai đó thì người ta càng được nước làm tới.

Mấy người ở đây chẳng biết Khương Tiến Vọng là ai, bèn hỏi ngược lại: “Cậu là ai? Mắc gì chúng tôi phải biết hả?”Bọn họ không cần biết anh ta là ai, bây giờ là thời đại nào rồi mà vẫn giữ cái kiểu cách như thời xã hội cũ vậy, nếu đồng chí nam này dám làm gì, bọn họ sẽ lập tức báo công an.

Một bà thím đưa tay túm lấy đòn gánh bên cạnh, ra vẻ muốn đánh anh ta: “Còn không mau cút đi? Đợi bọn tôi đánh lưu manh sao?”“Tôi không phải lưu manh!” Khương Tiến Vọng có chút suy sụp, anh ta làm gì mà bị gọi là lưu manh chứ?Bà thím nói với vẻ hợp tình hợp lý: “Cậu cứ quấn lấy con gái nhà người ta, không phải lưu manh thì là gì?”Khương Tiến Vọng: “Tôi chỉ muốn kết đôi với cô ấy…”“Nhưng con gái nhà người ta không thích rồi, thế nên cậu chính là tên lưu manh!”Khương Tiến Vọng: “…”.