Tất cả mọi người bị bà nội Hoàng hùng hổ đuổi ra ngoài, cuối cùng trong phòng chỉ còn lại bà và Bảo Hoa.

Cố Di Gia từ từ ngồi dậy, nói với hai người: “Cháu không sao đâu, chỉ là vừa nãy có hơi choáng váng thôi.

”Bà nội Hoàng cẩn thận kiểm tra sắc mặt của cô, thấy tinh thần của cô cũng không tệ, cuối cùng mới yên lòng, vỗ vỗ lên tay cô, hỏi: “Vậy chủ nhiệm Khương! ”“Cháu không thích.

” Cố Di Gia nói: “Bà nội Hoàng nói đúng, thật ra chủ nhiệm Khương chỉ để ý gương mặt này của cháu thôi.

Với sức khỏe của cháu, nếu thật sự gả đi thì! ”Mặc dù cô không nói hết nhưng làm sao bà nội Hoàng có thể không hiểu.

“Vậy thì cứ từ chối đi, chúng ta không tiếp tục mối hôn sự này.


” Bà nội Hoàng nói.

Trên mặt Cố Di Gia lộ ra một nụ cười: “Cảm ơn bà nội Hoàng.

”Bà cũng mỉm cười: “Cảm ơn cái gì chứ? Chỉ cần cháu sống thật khỏe mạnh, sống lâu hơn bà già này là bà đã rất vui rồi.

”Nghĩ đến sức khỏe của Cố Di Gia, trong lòng bà lại thấy chua xót.

Cô vẫn còn trẻ như vậy mà! Thật ra năm đó bà nội Hoàng và bà nội của hai anh em Cố Minh Thành là chị em tốt với nhau, họ cùng nhau gả đến đại đội ở công xã Nam Sơn.

Đáng tiếc bà cụ nhà họ Cố mất sớm, bà nội Hoàng rất đau khổ, cho nên bà đối xử với con cháu của nhà họ Cố cũng có vài phần săn sóc.

Năm đó bà bế Cố Di Gia về nhà nuôi nấng cũng là vì lý do này.

Bảo Hoa không nhịn được nhìn về phía bà nội Hoàng, phồng khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa của mình lên: “Sau này cô út cũng sẽ giống như cụ, mặt đầy nếp nhăn sao ạ? Vậy cô út có còn được xinh đẹp giống như bây giờ không ạ?”Lời này làm bà nội Hoàng suýt chút nữa phụt cười ra thành tiếng.

Bà vỗ bàn tay nhỏ của cô bé rồi nói: “Yên tâm, cho dù tương lai cô út của cháu có đầy nếp nhăn giống như cụ, thì cũng là tiên nữ xinh đẹp.

”Lúc này Bảo Hoa mới vui vẻ cười rộ lên.


Đang nói chuyện thì nhìn thấy Trần Ngải Phương vội vã trở về.

Nhìn đến dáng vẻ này của cô ấy, Cố Di Gia biết ngay chắc là chị dâu đã nghe được tin tức nên gấp gáp trở về, cô không khỏi cảm thấy có chút áy náy.

“Gia Gia, em không sao chứ?” Trần Ngải Phương sốt ruột hỏi.

Cố Di Gia đứng dậy nói: “Chị dâu, em không sao hết, vừa nãy có hơi choáng thôi nhưng bây giờ thì ổn rồi.

”Thật ra vừa rồi cô vốn không choáng, mà là không có kiên nhẫn đối phó với bác Vương cho nên mới cố ý giả vờ.

Bác Vương này rất biết cách ăn nói, nghe nói trong những đôi nam nữ được bà ta tác hợp, thật ra có một số người vốn chướng mắt nhau, nhưng ở trong cái miệng giỏi ăn nói của bác Vương thì vẫn đến với nhau.

Nhưng cô không muốn nghe bác Vương lải nhải quá nhiều, rốt cuộc thì cho dù bác Vương có ba hoa chích chòe thế nào thì cô và Khương Tiến Vọng cũng vẫn không có khả năng.

Nhìn tình huống vừa rồi, dường như chiêu này đã hữu dụng ngoài dự đoán, đúng lúc bây giờ cô cũng chính là một bệnh nhân yếu ớt, chỗ nào không thoải mái còn không phải là do cô tự quyết định hay sao?Ít nhất thì cả nhóm người đều bị bà nội Hoàng đuổi ra ngoài, bọn họ còn mang vẻ chột dạ đuối lý, không dám lỗ mãng.


Ánh mắt của Cố Di Gia hơi sáng lên.

Có điều khiến người quan tâm mình phải lo lắng, cô vẫn cảm thấy hơi có lỗi, quyết định sau này nhất định sẽ nói rõ ràng với bọn họ.

Biết cô không sao, bà nội Hoàng mới yên tâm rời đi, Trần Ngải Phương cũng không sốt ruột nữa.

Trần Ngải Phương biết bác Vương là do Khương Tiến Vọng kêu tới để làm mai cho cô em chồng, chân mày cô ấy nhíu lại, có chút tức giận: “Chủ nhiệm Khương làm vậy là có ý gì? Không phải lần trước đã từ chối cậu ta rồi sao? Tại sao còn gọi người tới làm mai?”Thật ra trong lòng cô ấy cũng hiểu rõ, Khương Tiến Vọng cho rằng đưa sính lễ hào phóng như vậy thì những người nhà quê như bọn họ sẽ động lòng, nói không chừng sẽ đồng ý cuộc hôn nhân này.

.