Hai câu thơ này ngược lại dùng để cười nhạo đang yên đang lành làm một vị thiên kim tiểu thư lại chẳng làm, tự dưng đi hạ mình làm mấy việc khổ sở hạ tiện.

Tô Hiểu Mạn tùy tay để vài phiến lá vào giỏ tre, tiếp túc đi về hướng đoàn xã viên đang làm việc.

Lúc cô tới nơi, không ít người đã nghỉ tay làm việc ngồi ở dưới tán cây hóng mát, có người đội mũ rơm, có người mang khăn trùm đầu, các công cụ làm việc như cái cuốc lưỡi hái đều bị ném tùy tiện dưới đất, lúc này không ít người tới đưa cơm, trong không khí lững lờ trôi nổi mùi hương đồ ăn.

Tô Hiểu Mạn chào hỏi Tô đại ca, rồi sau đó chẳng tốn bao nhiêu sức đã phát hiện “Tạ Cẩu Tử” mặt mày xám tro trong đám người, dáng anh cao, lại gầy như bộ xương, rất dọa người, ông Tạ và Tạ lão tam đứng ở cách đó không xa.

“Hôm nay con tới đưa cơm à.

” Ông Tạ ngẩng đầu híp mắt dưới ánh mặt trời, gọi cô một tiếng.


Tô Hiểu Mạn gật đầu, đem đồ ăn cô mang tới chia cho người nhà họ Tạ, cô chia vô cùng công bằng, đồ ăn của mấy người ra sức lao động không kém bao nhiêu, cho dù ai cũng không nhìn ra chút sai lầm nào, cuối cùng để lại cho chính mình phần ít nhất.

Ông Tạ nhìn đồ ăn trong chén, vừa lòng gật đầu.

Tạ tam ca không nói gì, cúi đầu ăn cơm.

Tạ lão nhị nhìn hai ba miếng thịt khô trong chén, trước kia dù có chia như thế nào đi nữa, hắn luôn được nhiều nhất.

Tạ Minh Đồ cầm chén cơm kia trong tay, vẫn là lần đầu tiên anh được chia nhiều cơm như vậy, trong cơm còn có vài miếng thịt, vỗn dĩ thường ngày thịt sẽ không đến lượt anh được ăn.

Sau khi chia xong đồ ăn, Tô Hiểu Mạn ngồi xuống bên cạnh Tạ Minh Đồ, cầm lấy đũa bắt đầu ăn cơm, tuy rằng tay nghề chị dâu cả không tốt, nhưng mà ít nhất hôm nay đồ ăn không có mùi khói khét lẹt như hôm qua.

Nồi chén cũng đã rửa sạch sẽ.

Cô cũng chia cho mình một lát thịt khô, tuy rằng vừa mặn vừa cứng, nhưng ít nhất cũng có một miếng thịt, cũng có chút vị dầu mỡ, hiện giờ người ở thời đại này đều thiếu dầu thèm thịt, Tô Hiểu Mạn cũng không ngoại lệ.

Thịt khô nhà họ Tạ đều làm cực kì mặn, sau khi Tô Hiểu Mạn ăn xong thì không nhịn được muốn uống nước, liền để chén sang một bên, ngửa đầu uống nước trong ống trúc.

Chờ sau khi cô uống xong nước, lại bưng chén cơm lên, phát hiện trong chén lại nhiều thêm ba lát thịt khô, vẫn là loại nạc mỡ đan xen.


Tô Hiểu Mạn sửng sốt, ánh mắt chuyển tới trên người Tạ Cẩu Tử đang cúi đầu lùa cơm, không cần nhiều lời cũng biết mấy miếng thịt này từ đâu mà ra.

Tô Hiểu Mạn: “! ”Cô thầm nghĩ đứa nhỏ này cũng ngốc quá đi, bản thân đã gầy đến mức chẳng còn bao nhiêu thịt thế mà còn cho cô hết thịt.

Tô Hiểu Mạn rõ ràng lúc này Tạ Minh Đồ tuyệt đối chẳng có chút tình ý nào với cô cả, chia thịt cho cô, chính là xuất phát từ thiện lương của một tên “nhóc đáng thương”.

Tô Hiểu Mạn muốn trả lại mấy miếng thịt này cho anh, nhưng lại cảm thấy bản thân mình không thể từ chối lòng tốt của nhóc đáng thương này được.

Trước khi vị vai ác này hắc hóa, thật đúng là đơn thuần thiện lương.

Anh cũng mới khoảng 17 -18 tuổi, vừa mới thành niên không bao lâu, nếu mà ở vài chục năm sau, với số tuổi này, vừa khéo anh sẽ là một sinh viên năm nhất.

Môi Tô Hiểu Mạn giật giật, cầm lấy đũa gắp mấy miếng thịt ăn, cô cảm thấy về sau mình có thể đối xử với Tạ Cẩu Tử như em trai mình, Tạ Minh Đồ giống Xuân Quyên, tuy rằng bề ngoài lôi thôi lếch thếch, dáng vẻ quê mùa, nhưng thiện ý của họ đối với cô đều là thật.

Tạ lão nhị bưng chén cơm của chính mình, vô cùng không hài lòng, không nhịn được nhìn Tô Hiểu Mạn nhiều vài lần.


Ngay từ đầu là ghét bỏ người vợ này của lão ngũ nhiều chuyện, sau khi nhìn nhiều vài lần, lại phát hiện người phụ nữ tên Tô Hiểu Mạn này thật xinh đẹp.

Eo nhỏ mông to.

Hắn ta nuốt nước miếng, ánh mắt không nhịn được dừng lại trên người cô.

*Bữa trưa nay, trừ bỏ mấy miếng thịt khô này thì là rau xanh và canh đậu hủ, tay nghề nấu cơm của chị dâu cả phải nói là quá kém, canh đậu hủ này chị ta nấu rất khó ăn, hoặc là nói nguyên liệu làm nên đậu hủ này chẳng ra sao, có mùi tanh của đậu rất dày đặc.

.