Thôn trưởng lập tức thấy cái bánh trong tay Đại Hoa thẩm.Thẩm Thanh Nguyệt nói: “Để cháu cuốn một cái khác cho thúc, cái này có ớt.” Nấu ăn ở nhà thôn trưởng mấy ngày, cô cũng đã nhận ra thôn trưởng không thế ăn cay.Thôn trưởng vừa nghe Thẩm Thanh Nguyệt nói như vậy, trực tiếp tiếp nhận bánh cuốn trong tay Đại Hoa thẩm nói: “Thúc cũng ăn cay, chính là ít ăn thôi, thúc ăn cái này, cháu cuốn cho bà ấy cái khác đi!”Đại Hoa thẩm liếc thôn trưởng một cái có chút vô ngữ, cùng chung chăn gối nhiều năm như vậy đương nhiên nhìn ra thôn trưởng đang ngại.Nhưng cũng không thể trực tiếp lấy của bà chứ, bà vừa đến tay còn chưa được một phút đâu.Nhưng ở trước mặt chị em Thẩm gia, Đại Hoa thẩm vẫn quyết định chừa chút mặt mũi cho lão chồng của mình.Thẩm Thanh Nguyệt là người nhanh nhẹn, nhanh chóng cuốn xong cái bánh thứ hai.

Thôn trưởng đã bắt đầu ăn rồi.Cắn một ngụm, tất cả vị giác hoàn toàn thức tỉnh.

Ớt cay, nước tương rất thơm, lại thêm khoai tây giòn giòn và vỏ bánh dẻo dai, tư vị phong phú, làm hắn nhanh chóng cắn miếng thứ hai.Thôn trưởng ăn ngấu nghiến.Hắn càng ăn càng đổ mồ hôi, quá cay.


Nhưng vị cay qua đi còn mang theo một loại sảng khoái xưa nay chưa từng có, làm hắn có chút lưu luyến tư vị này, thật tuyệt.Đại Hoa thẩm cũng nhận được cái bánh mới ăn một ngụm, chưa cả kịp nuốt miếng bánh trong miệng, ngón tay cái cũng đã dựng thẳng lên, dùng thanh âm mơ hồ không rõ nói một câu, ăn ngon.Thẩm Thanh Nguyệt làm không ít bánh, nhưng thôn trưởng là đại lão gia trong thôn, hơn nữa ăn thuận miệng, căn bản không đủ ăn.Thẩm Thanh Nguyệt lập tức cuốn cái thứ hai.

Lần này là căn cứ theo khẩu vị của thôn trưởng, bỏ ít ớt hơn.Thôn trưởng tiếp nhận, nhanh chóng ăn một ngụm.

Cái bánh này hợp khẩu vị của ông hơn, nhưng cũng không biết có phải do cái bành vừa rồi cay hơn hay không, rõ ràng cái này ôn hòa hơn, thế nhưng lại có một loại cảm giác khác.Bất quá cũng vẫn rất ngon.Thôn trưởng nói với Thẩm Thanh Nguyệt: “Hình như thúc thích ăn cay hơn.” Thẩm Thanh Nguyệt nói: “Vâng.” Nói xong lại cuốn một cái bánh khác, lần này bỏ tương ớt.

Thôn trưởng xua xua tay nói không cần, nhưng Thẩm Thanh Nguyệt vẫn cuốn.

Đại Hoa thẩm thấy vậy nói: “Ông ăn đi, ăn không hết thì đưa tôi.”Thôn trưởng ồm ồm nói: “Tôi ăn được.”Đại Hoa thẩm trừng hắn một cái.

Hay lắm! Cũng không biết chú trọng gì hết.Hiện tại ăn cái gì cũng phải lấy từ tay bà, muốn ăn cũng loanh quanh lòng vòng, nếu không phải Thẩm Thanh Nguyệt là người tâm tư linh hoạt, thì ai biết hắn muốn ăn cái gì.Sáng sớm ăn ba cái bánh cuốn xuống bụng, khai vị bằng bữa sáng ấm nóng cảm giác làm tinh thần của hắn tăng gấp trăm lần.Nói với Đại Hoa thẩm: “Tôi đi Ủy ban thôn.

Bà đừng quên trra tiền bánh cho hai đứa nhỏ.”Thẩm Thanh Nguyệt nói: “Không cần, trước đó vài ngày thúc thẩm còn mời chúng cháu ăn cá cùng thịt kho tàu mà, mấy cái bánh này không đáng bao nhiêu tiền.”Vì hạ thấp phí tổn, bột đều dùng ngũ cốc và lương thực phụ, khoai tây cũng rẻ, ớt càng là người trong thôn nửa bán nửa đưa, chỉ tốn chút tiền gia vị và tay nghề.Thôn trưởng nhìn Đại Hoa thẩm, ý bảo bà nhất định phải đưa tiền, hắn đi trước.Đại Hoa thẩm nói: “Các cháu mới buôn bán, chú trọng khai trương thuận lợi, thẩm cũng không đưa nhiều, trả cháu 5 hào, coi như mở hàng.”Đại Hoa thẩm biết 5 hào khẳng định không đủ.Sáng sớm hai vợ chồng bà ăn bốn cái bánh.


Đưa chút tiền này là thích hợp, đưa nhiều hai người cũng không nhận, coi như đưa chút phí tổn, thuận tiện mở hàng.Thẩm Thanh Nguyệt quả nhiên nhận lấy 5 hào, nói: “Vậy cháu cảm ơn.” Sau đó cô và chị cả cũng cuốn bánh ăn, thật sự không phải nói quá, ăn rất ngon.

Bên ngoài trời càng ngày càng sáng rõ.Thẩm Thanh Nguyệt tổng cộng làm tám món, gà hầm khoai tây, khoai tây xào, đậu hủ Ma Bà, cà tím, rau trộn, gan xào, hủ tiếu xào rau cần, su hào hầm, cơm ngũ cốc, cộng thêm màn thầu hấp, còn có bánh cuốn.

Đều chuẩn bị ổn thoả.Bên ngoài Trang thúc đã tới.Các cô nhanh chóng dọn đồ vật.

Sau đó đi qua nhà lão thợ mộc lấy cái giá.


Xe bò trở hai người cộng thêm nhiều đồ vật như vậy từ từ đi ra ngoài.Hôm qua trong thôn đã truyền ra tin Thẩm Thanh Nguyệt muốn bày quán buôn bán.

Hôm nay không ít người ngồi ở cửa thôn.

Quả nhiên nhìn thấy hai chị em mang theo một xe đồ, nói: “Bây giờ đi?”Thẩm Thanh Nguyệt ừm một tiếng.Trong đám người truyền đến thanh âm quen thuộc, đúng là bà nội Từ Tú Chi: “Hừ, chưa đủ lông đủ cánh còn học người ta làm buôn bán, thật là cười đến rụng răng.”.