Hồ nữ đa tình, ra khỏi Thanh Khâu lịch luyện và yêu người phàm, có tu sĩ cùng hỗ trợ, còn có một lão tổ tông tu đến tám chục ngàn tuổi thì đuổi theo một phật tu chừng bốn chục ngàn năm.

Nhưng những thứ này đều chỉ là câu chuyện truyền kỳ chợt lóe lên trong mơ, sau đó, cô thấy hồ tộc, nhân tộc, yêu tộc khác, tiên tộc kết hợp để sinh hạ con cháu, không được hồ tộc thích, không được tộc cô chấp nhận, là bán yêu.

Trung cổ, cận cổ, linh khí ngày càng khô kiệt, chúng thần viễn cổ biến mất, yêu ma tiên tộc rời khỏi thiên địa này, tìm ranh giới khác có thể tu luyện.

Mà khi đó, hồ tộc và tộc cô sinh hạ con cháu, theo từng đời truyền thừa, huyết mạch càng mỏng manh, bán yêu càng trở nên hiếm hoi.

Thỉnh thoảng có một vài sinh vật dị dạng trực tiếp bị vứt bỏ, tiêu diệt, có một vài sinh vật không khác người thường, khi tuổi tăng lên, huyết mạch yêu tộc trong cơ thể thức tỉnh, thân thể dần dần trở nên dị thường.

Sau khi huyết mạch yêu tộc thức tỉnh, thân thể sẽ xuất hiện vết bớt hồ ly màu nhạt giống trên người Cố Uyển, sau đó huyết mạch thức tỉnh càng mạnh, màu sắc vết bớt càng đậm, khi tới trạng thái thức tỉnh cao nhất trong truyền thừa thì vết bớt đỏ tươi như máu, rồi thu nhỏ lại, cuối cùng giống như một nốt ruồi nhỏ đỏ tươi.

Những người có mức độ thức tỉnh cao ở thời kỳ cận cổ có thể tu luyện thành tiên hoặc đại yêu, sau đó linh mạch khô kiệt, người có mức độ thức tỉnh cao có thiên phú của hồ tộc và hình thái của loài người.

Mà những người có mức độ thức tỉnh thấp hoặc người thất bại, hoặc mặt người thân hồ ly, hoặc thân hồ ly mặt người, hoặc có đuôi hồ ly, tai hồ ly hoặc như yêu vật cấp thấp thích uống máu người, ăn tim người, phàm là loài này đều không phải người không phải yêu, không phải người không phải ma, đáng sợ lạ thường.

Khắp người Cố Uyển đổ mồ hôi lạnh mà tỉnh dậy từ trong mơ, tiếng thở dốc nặng nề đặc biệt rõ ràng trong đêm tối.

Trước mắt như nhìn thấy con quái vật thân người mặt hồ ly, xé nửa trái tim, răng nanh sắc nhọn, miệng đầy máu.

Cô ôm lấy mặt, cuộn tròn người, hàm răng không cầm được run lập cập, phát ra tiếng cộp cộp.

Con quái vật khủng khiếp trong đêm đen dường như đang ở bên cạnh cô, như thể một khắc sau mình biến thành quái vật.

Dây cung trong lòng cô căng vô cùng chặt, chưa bao giờ nỗi sợ hãi theo sau như hình với bóng, giống như có vô số quái thủ trong bóng tối có thể quăng cô vào vực sâu bất cứ lúc nào.

Cô không dám động đậy, không dám khóc, cũng không dám mở mắt.

Nhưng chỉ qua một lúc lâu, hoặc giả qua rất lâu, dây cung trong lòng Cố Uyển "Đùng" một tiếng đứt đoạn. Cô chợt quơ quơ tay sờ soạng tìm dây đèn điện đầu giường, một âm thanh lách cách vang lên.

Đèn sáng.

Tất cả những thứ tưởng tượng đều biến mất. Đây là phòng cô, không có yêu quái, không có hồ ly, không có những quái vật người không ra người, quỷ không ra quỷ kia.

Cố Uyển tựa đầu trên đầu gối, khẽ khóc sụt sùi.

Hồi lâu sau, như nhớ ra cái gì đó, cô thẳng người lên, cúi đầu kéo áo lót trắng rộng thùng thình mặc trên người xuống chút. Ban đêm, ngực cô không quấn vải, sau khi kéo áo lót xuống, vết bớt hồ ly màu hồng nhạt nơi ngực lộ ra.

Trước đây, bởi vì cảm thấy màu đậm hơn mà Cố Uyển hoảng sợ không thôi, lúc này cô hận màu sắc vết bớt không thể lập tức biến thành màu đỏ như máu chói mắt mới đúng.

Cô không muốn thức tỉnh thất bại rồi biến thành người không ra người quỷ không ra quỷ.

Buông lỏng vạt áo, ôm lấy chăn mỏng và ngồi bó gối, thời gian một giấc mơ nhưng trong đầu hỗn loạn rất nhiều truyền thừa lung tung kia. Cô suy nghĩ tỉ mỉ, như chợt hiểu ra phúc đến thì lòng cũng sáng ra, đột nhiên mở to mắt.

Các hồ yêu thích thích tu luyện, phần lớn đều có năng khiếu cực tốt, tuy là hồ yêu của thế giới phàm tục, nhưng tìm bạn đời là người mang linh căn hoặc là thể chất đặc thù.

Đầu ngón tay Cố Uyển hơi run lên, cho nên, Tần Chí Quân có thể cũng là loại người kia không...

Lần trước ngã trên người anh, sau khi trở lại, màu sắc vết bớt có vẻ thay đổi vô cùng nhỏ, nhưng cô không chắc lắm.