Đặt sách về giá sách, cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ trong tiệm sách, mười giờ bốn mươi.

Cố Uyển nhanh chóng ra khỏi tiệm sách, trở về xe buýt của thôn một ngày chỉ có hai chuyến, bỏ qua chuyến buổi trưa khởi hành lúc mười một giờ thì sẽ phải chờ đến bốn giờ rưỡi. Mà trên người cô đã mất một xu để mua phiếu xe lúc nãy, chỉ còn lại tổng cộng một xu, vẫn nên nhanh đi về cho thỏa đáng. Nếu không đuổi kịp chuyến xe thì phải ăn cơm trưa ở trong huyện, vậy sẽ tốn rất nhiều tiền.

Nhanh chóng đi thẳng tới trạm xe, xe buýt trong thôn Thanh Hồ gần như đã đầy chỗ, tài xế và người bán vé là một đôi vợ chồng trong thôn, cả xe đều là người quen. Nhưng từ nhỏ Cố Uyển hướng nội, thấy người cũng chỉ xấu hổ cười coi như là chào hỏi.

Ở hàng ghế cuối cùng bên trái, cô thấy có hai ghế trống nên chọn ghế trong cùng và ngồi xuống. Có điều ngồi được một, hai phút, hành khách trong xe đều kêu mau đi đi, mau về thôn để ăn cơm trưa.

Lái xe Lý Đại Khánh nhìn chỗ ngồi trống còn lại trên xe, mỉm cười ngồi vào ghế lái, nói: "Đừng vội, đợi thêm hai phút đi, hai phút nữa không có ai sẽ khởi hành."

Nói là hai phút, mặc dù Cố Uyển không có đồng hồ đeo tay cũng biết tuyệt đối không quá. Người trong thôn thúc giục, Lý Đại Khánh thấy thời gian quả thực không còn sớm thì mới lái xe. Lúc này, một thanh niên hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi lên xe, vài người lớn giọng nói với Lý Đại Khánh: "Lần này đầy rồi, mau lái đi, không thì không kịp trở về nấu cơm trưa."

Lý Đại Khánh hô một tiếng được, xe ầm ầm khởi động, Cố Uyển nhìn thanh niên sải bước đi tới chỗ ngồi trống ở bên cạnh cô và ngồi xuống, trong lòng kêu rên mình sắp chết rồi. Đó không phải ai khác, là Tần Chí Quân cô sợ gặp nhất.

Hàng cuối cùng có năm người ngồi, ở giữa là một bà bác mập, Tần Chí Quân ngồi xuống, cánh tay anh đặt ở bên cạnh tay Cố Uyển.

Chỗ cánh tay chạm vào nhau giống như có điện vậy, cả người Cố Uyển không ổn, cái cảm giác nhũn xương rất muốn dán lấy Tần Chí Quân lại tới.

Tần Chí Quân nghiêng đầu, thấy là cô gái đến nhà mình tìm em gái làm cùng ngày hôm qua. Thấy gò má cô đỏ bừng, trên mặt có vẻ kinh hoảng, anh nghĩ là mình ngồi cách cô quá gần khiến cho cô không được tự nhiên, nên dịch tay ra trước người một chút, cố gắng tránh tiếp xúc tay chân.

Cố Uyển không chú ý tới động tác của Tần Chí Quân, một lòng nghĩ cô phải mau chóng rời đi. Cả một xe đều là người trong thôn, nếu bị bêu xấu ở chỗ này, thì về đến nhà, cha mẹ cô có thể sẽ lột da cô.