Đời này Cố Uyển chưa bao giờ khốn cùng như vậy. Từ sau mười ba tuổi bắt đầu dậy thì, cô không thế nào chạy, bởi vì sẽ có hơi khó chịu.

Hôm nay mặc dù trên người mặc áo lót, còn quấn vải, chạy còn chưa hết sức, nhưng đã lo lắng Tần Chí Quân đến gần ở phía sau.

Một đoạn đường phải đi đến hai mươi phút, đầu tiên là cô chạy chậm sau đó là đi nhanh, rốt cuộc cũng trở về nhà sau hơn mười phút.

Chúc Phượng Tiên đang bày thức ăn trên bàn, thấy cô thở hồng hộc, nơm nớp lo sợ thì tức giận: "Không phải con đi nhặt củi sao? Lượm cả một buổi trưa rồi, củi đâu? Làm gì mà ào ào chạy từ trên núi xuống, phía sau có chó rượt à."

Củi?

Cố Uyển ngây người mới nhớ ra, cô mượn cớ nhặt củi. Vốn dĩ định đi một vòng quanh núi nhặt ít củi trước khi trở về, thì bị Tần Chí Quân dọa sợ tới mức quên mất.

Gương mặt cô nghẹn đến đỏ bừng, nói lắp: "Củi, quên... Quên trên núi."

"Sao con không quên luôn mình ở trên núi đi." Chúc Phượng Tiên tức giận quở trách một câu, cầm tạp dề lên, lau tay, rồi đi vào nhà bếp.

Đến buổi chiều, lúc Cố Uyển bưng chậu nước đến phòng mình lau người, cởi vải quấn cả một ngày ra, không biết có phải ảo giác hay không mà màu sắc vết bớt hồ ly trên ngực có vẻ lại đậm hơn.

Đã mấy ngày liên tiếp, ngay cả cửa nhà mình Cố Uyển cũng không chịu ra một bước. Tần Hiểu Muội thấy cô không đến nhà mình chơi thì mang theo bán thành phẩm lót giày chưa làm xong đến nhà họ Cố làm việc, không làm trễ nãi chuyện gì, cuộc sống cứ trôi qua như bình thường.

Đảo mắt đã trôi qua bảy tám ngày. Ngày đó, lúc Tần Hiểu Muội sắp phải về nhà thì vô tình nói chuyến này anh cả cô ấy trở lại thăm người thân, mẹ cô ấy đã tìm đối tượng cho anh cả, ngày mai sẽ sớm trở về bộ đội.

Tần Hiểu Muội nói rất nhiều về đối tượng của anh cả mình, Cố Uyển đều không nghe lọt, cô một lòng một dạ nghĩ mình phải giải phóng.

Trong quá khứ, trừ thêu lót giầy, phần lớn thời gian cô đều lên núi hái ít rau củ dại, nhặt ít củi, nhặt ít ốc nước ngọt, bắt ít cá ở trong sông, cô gái nông thôn có thể kiếm sống ở bất cứ đâu.

Tuy cô rất yên lặng, nhưng bởi vì nguyên nhân đó mà bảy tám ngày không dám ra ngoài, cô hực sự rất buồn chán. Hai người nói hẹn nhau ngày hôm sau cùng lên núi nhặt củi.

Buổi tối, lúc ăn cơm, chị dâu cả của Cố Uyển là Vương Thủy Anh cười trêu ghẹo cô: "Tiểu Uyển, những ngày qua em không đi đâu cả, ngày nào cũng ngồi ở nhà thêu lót giầy, có phải mẹ định tìm chồng cho em không."

Con gái nông thôn gả đi, bình thường lót giầy thêu đều được đưa đến nhà đàn trai, cho nên chị dâu cả Cố mới nói như vậy.

Cố Uyển nào chống lại được đùa giỡn như vậy, mặt bùm một cái đỏ bừng, không biết trả lời kiểu gì, đầu sắp vùi vào trong bát.

Trong mắt Chúc Phượng Tiên có ý cười, nói: "Mười tám tuổi rồi, cũng sắp chuẩn bị đồ cưới, không có gì mà xấu hổ."

Chúc Phượng Tiên nói vậy làm cho cả bàn trừ bạn già của mình là Cố Kim Thịnh và cháu trai hai tuổi Ngưu Ngưu không phản ứng, ba người khác đều trợn mắt nhìn bà.

"Không phải chứ, mẹ, mẹ ngắm chồng cho Tiểu Uyển rồi thật à?" Cố Siêu nuốt thức ăn trong miệng xuống, kinh ngạc hỏi mẹ mình, mình không hề nghe nói chuyện này.

Vương Thủy Anh và Cố Uyển đều mở to mắt nhìn Chúc Phượng Tiên, Chúc Phượng Tiên suy nghĩ cũng sắp bàn bạc hôn sự này, nói với người trong nhà cũng không có gì.

"Về hôn sự của em gái con, cha mẹ đã bàn xong cho nó sớm vài năm rồi, là nhà lão Tần ở cách vách."

"Hả!" Vợ chồng Cố Siêu đồng thời kinh hãi mà hô lên thành tiếng. Còn về Cố Uyển, một đôi mắt không quá lớn của cô cũng trợn thật to.

"Tần Chí Quân đi lính nhà họ Tần?" Giọng Cố Siêu chợt hơi cao lên, Cố Uyển nghe thấy ba chữ Tần Chí Quân thì rùng mình.

"Hừ, nói bậy gì đấy!" Chúc Phượng Tiên cầm đũa gõ đầu Cố Siêu, nói: "Mẹ với cha con không đáng tin cậy như vậy sao? Chí Quân lớn hơn Uyển Uyển tám tuổi, người này sắp lên năm thứ nhất đại học, là Chí Hoa."