Mẹ Giang ra tay rất nhanh, nhưng Lưu Đại Ngân cũng không nhường một tấc.

Bàn tay tới trước mặt, Lưu Đại Ngân đã vung tay túm lấy tay mẹ Giang, dùng khuỷu tay đẩy về phía sau, mẹ Giang lập tức lui về phía sau vài bước.

Mẹ Giang là người yếu ớt, kiếm công điểm vĩnh viễn chọn việc nhẹ nhàng nhất, Lưu Đại Ngân lại là phụ nữ nông thôn hàng thật giá thật, việc nhà nông nào cũng làm.

Xét về sức lực, ba người như mẹ Giang cũng không bằng một mình Lưu Đại Ngân.

Mẹ Giang bị đẩy lui về phía sau vài bước, trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất, khóc rống lên: “Tôi không muốn sống nữa! Nhà họ Lý bắt nạt chúng tôi cô nhi quả phụ, bọn họ thấy con trai tôi thi đỗ đại học, trong lòng không dễ chịu, cả nhà chạy đến tỉnh thành bôi nhọ con trai tôi, hu hu, tôi không muốn sống…”Giang An Ni chạy ra từ phòng khách, đỡ lấy mẹ Giagn, ấm ức liếc mắt nhìn Lý Lưu Trụ một cái, nước mắt rơi xuống như mưa.

Nếu là trước kia, Lý Lưu Trụ khó chịu nhất khi thấy Giang An Ni ấm ức, đừng nói chảy nước mắt, dù chỉ nhíu mày một cái, Lý Lưu Trụ cũng sẽ khom lưng cúi đầu, nói hết lời hay rồi.

Nhưng mà hiện tại, Lý Lưu Trụ chỉ cảm thấy thất vọng buồn lòng.


Nếu không phải em trai cô ta bị bắt lại, cô ta có cảm thấy ấm ức không?Lưu Đại Ngân không yếu thế chút nào, cũng hô tôi: “Tôi bôi nhọ con trai bà thế nào? Có phải tiền nhà tôi được tìm thấy trong túi tiền của con trai bà hay không? Các hương thân, mọi người phân xử xem, nếu có kẻ trộm trộm tiền nhà mọi người, mọi người có báo cảnh sát bắt tên trộm ấy lại hay không? Sao hả? Kẻ trộm bị cảnh sát bắt, khổ chủ chúng tôi còn sai sao? Hay chúng tôi phải nén giận, ung dung để kẻ trộm nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật?”Lưu Đại Ngân vừa mở miệng, đã ném ra ngoài một quả boom lớn.

Giang Văn Chung bị bắt là vì trộm tiền, còn là trộm tiền nhà họ Lý.

Tin tức này lớn thật đấy.

Các hương thân theo tới không một ai mở miệng, đều vểnh tai lên, chỉ sợ nghe thiếu một chữ.

Lưu Đại Ngân trái một câu “Ăn trộm”, phải một câu “Kẻ cắp”, mẹ Giang vừa nén giận một hơi lại trực tiếp bùng nổ.

Thấy mắt mẹ Giang trợn ngược lên, Giang An Ni vội vàng vuốt lưng thuận khí cho bà ta.

“Mẹ, mẹ con sắp giận ngất ra đây rồi, ngài bớt tranh cãi đi.

”Lưu Đại Ngân trợn mắt khinh bỉ: “Nếu tôi không phản ứng nhanh, bàn tay mẹ cô đã nằm trên mặt tôi rồi, tôi nói vài câu thì làm sao?”Chính vào lúc này, trưởng thôn và mấy đồng chí cảnh sát đều ra khỏi phòng.

“Có chuyện gì thế này? Sao nhiều người tới đây vậy? Đồng ruộng đều không cần làm nữa phải không? Bây giờ đang ngày mùa, đều không làm việc, lương thực thu hoạch không tốt, các anh chị lấy gì bỏ vào mồm?” Trưởng thôn lớn tiếng.

Một thôn dân nói: “Trưởng thôn, là chúng tôi nghe nói nhà họ Giang xảy ra chuyện, sợ bọn họ không lo liệu hết việc, mới cố ý tới hỗ trợ.

”“Đúng vậy đúng vậy, trưởng thôn, việc đều làm xong rồi, không có chuyện gì nữa chúng tôi cũng quay về ngay đây.

”“Đánh rắm, bây giờ mới mấy giờ đã làm xong hết việc rồi?”Nói xong, trưởng thôn lại quay sang nói với hai đồng chí cảnh sát tỉnh: “Cảnh sát Triệu, cảnh sát Trần, hai người từ tỉnh thành xa xôi chạy xuống đây, bọn họ không biết tình hình tưởng rằng nhà họ Giang đã xảy ra chuyện, hai người đừng để ý nhé.

”Cái gì, hai cảnh sát này đều từ tỉnh thành tới? Vậy Giang Văn Chung thật sự bị bắt lại sao?Quần chúng vây xem ồn ào nhìn qua, anh nhìn tôi tôi nhìn anh, trao đổi ánh mắt tự hiểu lẫn nhau.


Mẹ Giang được Giang An Ni đỡ dậy, ánh mắt như dao găm nhìn thẳng về phía Lưu Đại Ngân.

Lưu Đại Ngân đối mặt với bà ta, không lùi bước chút nào.

Buồn cười, so về đanh đá, Lưu Đại Ngân bà chưa từng sợ người nào.

Trưởng thôn phất tay xua đám thôn dân theo tới quay về tiếp tục làm việc.

Còn nhà Lưu Đại Ngân và mẹ con nhà họ Giang thì quay lại phòng, hai nhà đứng hai bên hình thành ranh giới rõ ràng.

Mẹ Giang: “Lưu Đại Ngân, bà mau nói với cảnh sát, con trai tôi không trộm tiền.

”Không đợi Lưu Đại Ngân đáp lời, Lý Tam Thuận đã mở miệng trước: “Nếu tiền kia không phải cậu ta trộm, sao lại tìm thấy trong túi tiền của cậu ta? Chẳng lẽ tiền nhà tôi mọc cánh, tự bay vào túi Giang Văn Chung?”“Đúng vậy đúng vậy,” Lưu Đại Ngân gật đầu phụ họa: “Bà nói tôi nghe xem, làm thế nào tiền mới mọc cánh bay vào túi mình được để tôi về làm thử, cả đời này không cần làm việc nữa, nằm chờ tiền bay tới là được.

”Mẹ Giang lập tức nghẹn lời.


Giang An Ni đỡ Mẹ Giang, khóc sụt sịt: “Mẹ, tiền không phải Văn Chung lấy, là…… Là con cho em ấy.

Cha mẹ muốn trách thì trách con, đừng trút giận lên người Văn Chung.

”Lưu Đại Ngân trừng mắt lườm cô ta một cái: “Cô đưa cho Giang Văn Chung? Vậy cô nói với cảnh sát đi, nói với tôi có ích lợi gì, tôi có thể đứng ra thả em trai cô sao?”Lời này khiến mặt Giang An Ni lúc đỏ lúc trắng.

Cô ta vừa nói với cảnh sát, mình không đưa tiền cho em trai, hơn nữa đã ký tên ấn dấu tay, dù bây giờ muốn sửa miệng, cũng không kịp nữa rồi.

Lý Lưu Trụ nhìn về phía cảnh sát thị trấn: “Đồng chí Chu, tôi nhớ rõ mình bị cảnh sát bắt vì không thấy tiền trong nhà, đã động tay với Giang An Ni, khi ấy cô ta khẳng định tuyệt đối không chạm vào số tiền kia, có đúng không?”Cảnh sát họ Chu gật đầu: “Đúng vậy, Giang An Ni nói cô ấy không lấy tiền đi cho em trai, trên đồn công an vẫn còn khẩu cung của cô ấy.

”Lúc này chú hai Giang Nhị Phong của Giang An Ni cũng đã đi theo hai đứa con trai tới, vừa vào nhà, ba người nhà bọn họ đã đứng cạnh mẹ Giang.

.