Sơn Trà không làm việc nữa, công việc nấu ăn đều vào tay Tưởng Ngọc Trân làm, Sơn Trà đã nấu ăn cho gia đình bao nhiêu năm, còn Tưởng Ngọc Trân thậm chí còn không thể đốt lửa, khiến nhà bếp bốc khói, khuôn mặt của cô ta dính đầy tro.
Sơn Trà thấy mặt mũi cô ta như chuột lột thì thấy rất buồn cười, cô ta rửa mặt làm cho khăn mặt cứng và đen sẫm màu khiến Sơn Trà không thể cầm lên tay được.
Cô chán ghét kéo khăn tắm trên giá bát ném sang chậu rửa mặt một bên thì bị Triệu Xuân Hoa nhìn thấy.
"Đồ khốn nạn, mày ném khăn lông xuống mặt đất làm gì!"
Sơn Trà thản nhiên nói: “Quá bẩn, tôi muốn đổi cái mới.”
Triệu Xuân Hoa vừa mở miệng định mắng, Sơn Trà đưa tay lên nhìn ngón tay trắng nõn của cô, nói: “Nghe nói Chu Bình An và chị Ngọc Trân lúc đính hôn đã trao rất nhiều tín vật, dì nói thử xem, nếu hôn lễ không thành thì đồ vật có phải gửi trả lại không nhỉ?”
Triệu Xuân Hoa hiểu ý cô, người như con gà bị bóp cổ không nói được lời nào.
Tưởng Ngọc Trân sợ mẹ lại chọc giận Sơn Trà, nhanh chóng đẩy bà đi, nói: “Mẹ, mẹ đừng nói nữa, đi lấy khăn tắm mới cho con bé đi ạ.”
“Còn bồn rửa mặt và bàn chải đánh răng, tôi đều muốn những cái mới.”

Sơn Trà biết rằng Chu Bình An và Tưởng Ngọc Trân đã định ngày cưới, Triệu Xuân Hoa đã mua của hồi môn cho Tưởng Ngọc Trân trong hai ngày qua, vì vậy, tất cả những thứ cô muốn đều đã có sẵn ở nhà, đơn giản là cô muốn đổi ngay lập tức để không phải nhìn vào những đồ vật đó nữa.

Dù Triệu Xuân Hoa rất tức giận nhưng bà ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc sử dụng của hồi môn mà bà đã chuẩn bị cho Tưởng Ngọc Trân đưa cho Sơn Trà dùng.
Sau khi đổi khăn lông sạch sẽ, lúc này Sơn Trà mới thoải mái dễ chịu rửa mặt, sau đó mang đồ trở lại căn phòng phía Đông rồi dùng ổ khóa khóa lại.
Triệu Xuân Hoa cắn răng tức giận, vật này mới đưa cho Sơn Trà nhưng đã bị khóa lại nên bọn họ không dùng được nữa! Bà ta tức giận, Tưởng Ngọc Trân còn tức tối hơn, những của hồi môn này vốn là để mang đến nhà họ Chu khi cô ta kết hôn, nhưng bây giờ lại bị Sơn Trà dùng, cô ta có thể không bực tức sao?
Nhưng tức giận thì có thể làm được gì, ai bảo Sơn Trà đã giữ điểm yếu của cô ta, đợi cho cô ta và Chu Bình An kết hôn xong, xem xem cô ta trả thù lại.
Hai mẹ con nấu cơm xong, còn chưa kịp gọi Tưởng Vệ Quốc ăn, Sơn Trà đã nhấc nắp nồi lên rồi múc cho mình một bát đầy xuống tận đáy nồi.

Một nồi cháo vốn dĩ không có nhiều gạo, bị Sơn Trà dùng muỗng múc hơn phân nửa, chỉ thừa lại chút canh ở trong nồi.
Sơn Trà ăn xong một bát cháo với dưa chua, đặt bát lên bếp, chán ghét bình luận: "Chị Ngọc Trân, có vẻ tay nghề của chị không tốt lắm."
Tưởng Ngọc Trân: ? ? ?
Khuôn mặt cô ta gần như biến dạng, cuối cùng cô ta vẫn chống cự lại nói: "Thật sao? Chị nghĩ rằng không sao cả, có lẽ không tốt bằng tay nghề của em rồi."
Sơn Trà gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, còn kém rất xa nữa là khác."
Tưởng Ngọc Trân:.

.


.
Hai mẹ con họ tức giận đến mức muốn thắt cổ, Sơn Trà tâm trạng vui vẻ đi ra ngoài, cô đi vòng quanh làng hai lần, sau đó vào sân của một ngôi nhà đơn ở cuối làng, gõ cửa.
“Ai vậy?” Một giọng nói già nua bên trong hỏi.
"Là cháu, Sơn Trà."
Cửa sân nhanh chóng được mở ra, một bà lão chừng 70 tuổi thò đầu ra, nhìn thấy Sơn Trà, mừng rỡ nói: "Sao cháu lại ở đây? Vào đi, cháu ăn cơm chưa?"
Sơn Trà gật đầu: "Cháu ăn no rồi, bà Lưu."
Bà nội Lưu không tin: "Cháu lúc ngày thường chẳng bao giờ tới.

Mẹ kế lại bắt nạt cháu sao? Nhà bà vẫn còn hai cái bánh, cháu đi ăn đi."
Sơn Trà giải thích nhiều lần điều đó để bà Lưu tin rằng cô đã thực sự ăn no rồi, bà nắm tay cô trìu mến bước vào nhà.
Bà nội Lưu là một bà lão góa bụa, cô đơn, tuy không có quan hệ huyết thống với nguyên thân nhưng bà là người duy nhất ở Thanh Thủy Loan này biết tính khí của nguyên thân.

Người dân trong làng nói rằng Triệu Xuân Hoa là một người mẹ kế tốt, Tưởng Ngọc Trân là một cô gái siêng năng nhưng chỉ có bà Lưu biết, tất cả những điều này đều do Triệu Xuân Hoa và con gái của bà ta đóng giả.

Tiếc rằng một bà lão neo đơn thì không thể nói hết cho cả thôn, lại sợ chính mình làm bại lộ bộ mặt thật của Triệu Xuân Hoa, cuộc sống của Sơn Trà sẽ càng khó khăn hơn, vì vậy bà mắt nhắm mắt mở làm ngơ, chỉ khi Sơn Trà bị bắt nạt, bà lại bí mật giúp cô một tay.
Bà biết rằng vào lúc này Sơn Trà thường ngày phải làm việc ở nhà, không có thời gian đến thăm bà nên khi nhìn thấy Sơn Trà hôm nay, bà cảm thấy cô lại bị Triệu Xuân Hoa bắt nạt.
Sơn Trà cùng bà Lưu vào nhà, vừa nói chuyện với bà, vừa xem xét ngôi nhà một chút.
Ngôi nhà tuy hơi cũ nhưng lại vô cùng sạch sẽ chỉnh tề, ngoài bộ bàn ghế đơn giản ở ngoài, đồ vật duy nhất chính là chiếc máy may kiểu cũ để trong góc.

Chiếc máy may kiểu cũ được bọc chặt bằng một mảnh vải hoa lớn, tuy đã vài năm tuổi nhưng có thể thấy bà Lưu rất quý trọng nó.
Từ nhỏ Sơn Trà đã học thiết kế, sử dụng qua nhiều loại máy may hiện đại, nhưng cô chỉ thấy loại máy may thô sơ này trong sách vở, không biết công dụng của nó có gì khác biệt.
Cuối cùng thì lý do hôm nay cô đến đây với bà Lưu chính là để mượn chiếc máy may này của bà với một mục đích rất quan trọng.