Hai người bước đi vội vàng về phía nhà của Sơn Trà, khi đi ngang qua đám người Trần Hữu Thụ kia, mọi người lập tức duỗi dài cổ chú ý nhìn theo bước đi của chị ta, Trần Hữu Thụ còn cợt nhả nói với Kim Tuệ Tuệ: “Vợ của Văn Bân à, Tạ Tri Viễn nhà cô thật là có tiền đồ, cô nên đến hỏi thử xem làm sao mà cậu ta lại có thể phát tài được thế!”

Kim Tuệ Tuệ hung dữ quay đầu khinh bỉ Trần Hữu Thụ một tiếng, sau đó lại mắng: “Phát tài thì cũng là lão Tạ nhà tôi, có liên quan gì đến anh mà thả rắm làm gì.”

Trần Hữu Thụ run run chân: “Hắc hắc, cô đừng có nói như thế, Văn Hân và Tri Viễn cũng đã chia nhà rồi, như vậy cũng không liên quan gì đến chuyện của cô đâu nhỉ.”

Kim tuệ tuệ nóng lòng chứng thực, căn bản lười nhiều lời với Trần Hữu Thụ, chỉ liếc mắt một cái, lại mắng câu: “Con mẹ nó.”

Không đợi đến khi cô ta đến cửa viện nhà Sơn Trà đã nhìn thấy ngoài sân chất một đống gạch men kề sát tường, thời buổi này mọi nhà đều không giàu có, xây nhà cũng chỉ đi đào chút đất bùn lên, trộn với lúa mạch và rơm rạ, xây thành phòng tường đất ở là được rồi.

Có thể sử dụng đến gạch men như thế đều là phú hộ nổi danh trong thôn.

Kim Tuệ Tuệ vừa nhìn thấy đống gạch men này, chị ta liền biết lời Kim Bảo nói trăm phần trăm là sự thật.

Chị ta còn đang nghi hoặc hai vợ chồng Sơn Trà này lấy tiền đâu ra, chóp mũi lại đột nhiên nghe thấy được một mùi hương đậm đà, là hương thịt dê hầm!

Kim Bảo cũng ngửi thấy được, nhanh chóng nhảy dựng lên hô: “Mẹ, mẹ mau ngửi thử xem, chính là mùi này!”

Mùi thơm giống như cái móc vậy, làm gợi lên tất cả sự đói bụng trong tất cả mọi người, đừng nói là đứa trẻ, ngay cả Kim Tuệ Tuệ cũng nhịn không được! Chị ta nuốt nuốt nước miếng, lôi kéo Kim Bảo định đẩy cửa đi vào.

Cửa lại bị khóa lại y như lời Kim Bảo nói, căn bản đẩy không ra.

Kim Tuệ Tuệ giơ tay lên, gõ lên đó cộc cộc cộc.

Trong phòng, Sơn Trà bưng chén đũa đang muốn nếm một ngụm lẩu thịt dê đã được nấu nhừ, cô lại nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa.

Không đợi Sơn Trà đứng dậy, Tạ Tri Viễn đã buông đũa xuống trước: “Em ăn trước đi, để anh đi xem.”

Sơn Trà lại kéo Tạ Tri Viễn không cho anh đi.

“Cứ ăn cơm trước đã.”

Người bình thường gõ cửa trước rồi sẽ nói tên, đằng này lại chỉ gõ cửa mà không nói lời nào, nghĩ thôi cũng biết là người chị dâu đáng ghét kia của Tạ Tri Viễn rồi.

Tạ Tri Viễn cũng là người thông minh, Sơn Trà kéo anh, anh liền lập tức hiểu rõ ý của Sơn Trà, vừa mặt nghe, quả nhiên bên ngoài ngoại trừ tiếng đập cửa thì không có bất luận âm thanh nói chuyện gì, cũng không lên tiếng nữa, nghe lời Sơn Trà nói lại ngồi xuống.

Trời trở lạnh, hôm nay thời tiết lại không tốt, gió thổi mạnh, hai người mỗi người một chén cơm tẻ, lại thêm một nồi thịt dê hầm nóng hầm hập thơm ngào ngạt, miễn bàn có bao nhiêu thoải mái.

Bên ngoài Kim Tuệ Tuệ gõ cửa một hồi lâu, bên trong một chút động tĩnh cũng không có.

Tạ Kim Bảo nhịn không được nói: “Có phải chú hai không ở nhà hay không?”

Kim Tuệ Tuệ đen mặt lại: “Cái gì mà không ở nhà hả? Không ở nhà làm sao có thể cài chốt cửa ở bên trong được! Nhất định là con hồ ly tinh dì hai kia của con không cho mở thì có!”

Tạ Kim Bảo ngửi đến đói cả bụng, vừa nghe vậy vẻ mặt đưa đám nói: “Vậy phải làm sao đây! Mẹ, con cũng muốn ăn thịt!”

Kin Bảo lôi kéo tay Kim Tuệ Tuệ không thuận theo, không buông tha la khóc làm loạn.

“Khóc gì mà khóc, tiếp tục gõ, mẹ cũng không tin hôm nay cô ta còn có thể không mở cửa ra!”

Nói xong gõ đến càng thêm hăng say, làm cho cửa bị gõ đến rung trời, vừa gõ vừa hướng vào trong hét lên: “Tri Viễn à, cậu có ở nhà không?”

Ở phía sau cửa, Sơn Trà cùng với Tạ Tri Viễn lại không phản ứng chị ta, mãi cho đến khi Sơn Trà ăn hết một chén cơm nhỏ, Tạ Tri Viễn cũng buông đũa xuống, lúc này Sơn Trà mới đứng dậy định đi ra ngoài nhìn xem.

Sơn Trà vừa mở cửa một cái, kim tuệ tuệ đã ngay lập tức bị đi vào, nói: “Trong phòng này thật thơm nha, hai vợ chồng son các người ở trong nhà ăn cái gì thế?”

Chị ta vừa tiến vào sân đã nhìn khắp nơi, quả nhiên thấy được một chiếc xe đạp mới đặt ở một góc sân.

Sơn Trà thấy chị ta giống như chó đánh giá khắp nơi, khóe miệng nổi lên ý cười nói: “Trời lạnh, Tri Viễn hầm cho tôi chút thịt dê, làm sao thế? Chị dâu cũng muốn ăn sao?”

Kim Tuệ Tuệ vừa nghe vậy lại nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng, nói: “Dì hai à, dì cũng đủ keo kiệt đấy, nấu chút thịt dê mà còn đóng cửa, giống như đang đề phòng ai vậy.”

Sơn Trà nói thẳng không chút cố kỵ: “Nhìn không ra hay sao? Phòng chị đấy.”

Kim Tuệ Tuệ bị cô nói đến nghẹn, sắc mặt tái xanh hai phần, lại nhịn xuống tiếp tục nói: “Cô xem lời này mà cô cũng nói ra được, tôi là một người lớn, làm sao có thể thèm đến vậy được, nhưng mà Kim Bảo, Ngân Bảo tốt xấu gì cũng là cháu trai Tri Viễn, cô cho hai đứa nhỏ ăn chút cũng không quá mức đâu.”

“Quá mức, tôi mua thịt dê, dựa vào đâu tôi phải cho con của các người ăn? Muốn ăn thì chị cũng không biết mua hay sao?”

Kim Tuệ Tuệ không nghĩ tới Sơn Trà nói chuyện ngay cả một chút tình cảm cũng đều không nói, sắc mặt tức khắc càng thêm khó coi, cũng không giả vờ nữa, xé rách da mặt nói: “Cô mua? Cô ở chỗ nào mà có tiền! Đó còn không phải là do Tri Viễn nhà tôi kiếm được sao!”

Sơn Trà đã sớm biết chị ta sẽ nói như thế, nghe vậy biểu tình càng thêm châm chọc: “Hai chúng tôi là vợ chồng, cho dù là anh ấy kiếm được tiền thì đó cũng là tiền của tôi, với lại Tri Viễn nhà tôi cùng với chị có một chút quan hệ nào sao?”

Tưởng Ngọc Trân tránh ở chỗ tôi nghe đến đó vèo một chút dựng lỗ tai lên, cô ta không quan tâm Kim Tuệ Tuệ như thế nào, cô ta chỉ muốn biết Tạ Tri Viễn rốt cuộc làm sao mà có thể kiếm được tiền!