Tạ Tri Viễn che Sơn Trà ở phía sau, sắc mặt trầm tĩnh lại trật tự rõ ràng mà nói vặc lại tất cả lời của Kim Tuệ Tuệ.

Trước kia anh không nói là do cảm thấy không cần thiết, tuy rằng anh cực kỳ ghét người chị dâu này, nhưng tốt xấu gì Tạ Văn Bân cũng là anh trai của anh, mặc dù anh ta nhu nhược sợ vợ, vì một câu của vợ mình, mà ngay cả lời nói cũng không dám nhiều lời một câu với em trai ruột, nhưng dù sao trong người hai người cũng chảy cùng một dòng máu, anh không thể không nhìn mặt Kim Tuệ Tuệ tuệ, nhiều lắm thì không để ý chị ta là được.

Nhưng anh có thể không để ý Kim Tuệ Tuệ, lại không thể chịu đựng Kim Tuệ Tuệ muốn leo lên trên đầu Sơn Trà.

Đừng nói là Kim Tuệ Tuệ, mà kể cả đứng trước mặt có là anh trai ruột của anh đi nữa, thì anh cũng chắc chắn không cho phép.

Kim Tuệ Tuệ bị Tạ Tri Viễn nói như thế xong, tuy là da mặt có dày, cũng có chút chịu không nổi được.

Cưỡng từ đoạt lí mà biện giải nói: “Lúc ấy chẳng phải là do điều kiện không tốt sao, với cả vốn dĩ trong nhà cũng không có đồ đạc gì mà chia…”

Ánh mắt Tạ Tri Viễn lạnh lùng, lại hoàn toàn không thèm tranh cãi với chị ta, quay đầu nhìn về phía Tạ Văn Bân nói: “Anh, lúc anh kết hôn với chị ta, em còn nhỏ, anh muốn sống thế nào, em không nói được cũng không quản được.”

“Chị ta là dạng người gì, hai ngươi sống với nhau nhiều năm như thế, anh cũng không có khả năng không biết. Lúc trước em nhường chị ta không để ý đến chị ta, đó đều là nể mặt anh cùng với cha mẹ đã mất, chuyện lúc trước em không muốn truy cứu cũng không muốn nhắc tới, nhưng sau này thì không thể, em cũng đã cưới vợ, em chỉ muốn được sống yên ổn với vợ của em mà thôi, em không quấy rầy hai người, hai người cũng đừng tới quấy rầy em.”

Ý của Tạ Tri Viễn đã rất rõ ràng, tuy rằng anh không hề nói toẹt ra với Tạ Văn Bân, nhưng cũng rõ ràng đã nói với anh ta, nếu anh ta lại mặc kệ cho Kim Tuệ Tuệ làm bậy, vậy thì tình cảm giữa hai người anh em bọn họ sẽ thật sự đi đến dấu chấm hết.

Tạ Văn Bân đỏ mắt nhìn Tạ Tri Viễn, giống như đây là lần đầu quen biết người em trai này.

Tạ Tri Viễn lại không đối diện với anh ta, ngược lại lại lần nữa nhìn về phía Kim Tuệ Tuệ.

“Phòng ở này đã xong, nền cũng thế, chúng tôi muốn xử trí như thế nào thì đó là chuyện của chúng tôi, người ngoài ai cũng quản không được.”

“Chuyện của nhà chúng tôi chị dâu cũng bớt hỏi thăm lại đi, nếu như đang yên lành mà lại tới nhà chúng tôi gây chuyện với vợ tôi, vậy thì cũng đừng trách tôi không nể mặt tình cảm thân thích.”

Tạ Tri Viễn hoàn toàn không cho Kim Tuệ Tuệ cơ hội nói chuyện, vừa nói còn vừa đưa mắt nhìn khắp bốn phía xung quanh, lời nói của anh có ẩn ý, người có suy nghĩ xấu xa giống như Trần Hữu Thụ lập tức chột dạ quay đầu đi.

Lúc này bọn họ lúc này mới phát hiện, Tạ Tri Viễn đã sớm không còn là củ cải nhỏ kia như trong trí nhớ của bọn họ nữa, đầu anh còn cao hơn phần lớn đàn ông ở trong thôn, tuy rằng không to con, nhưng trên người lại trông rất rắn chắc, người bình thường hoàn toàn không có khả năng là đối thủ của anh.

Lời này của anh nhìn như là đang cảnh cáo Kim Tuệ Tuệ, trên thực tế cũng là đang cảnh cáo bọn họ, để cho bọn họ bớt hỏi thăm chuyện nhà anh.

Đây là một đầu sói con, bình thường không xuống núi không lộ mặt, nhưng nếu như thật sự chọc giận nó, cắn người một cái là có thể muốn mạng!

Kim Tuệ Tuệ quen biết Tạ Tri Viễn nhiều năm như thế, lần đầu thấy dáng vẻ này của Tạ Tri Viễn, trong lòng có chút sợ hãi, đôi mắt của Tạ Tri Viễn lúc này thoạt nhìn đúng là giống y như đúc một con chó hoang trước kia từng đuổi theo cắn chị ta một cái, chỉ bởi vì chị ta đá con chó con một cái, mà con chó kia đã đuổi theo chị ta ước chừng phải mấy dặm.

Sợ hãi rất nhiều, chị ta lại thật sự cũng có chút không cam lòng.

Chị ta còn chưa hỏi ra Tạ Tri Viễn rốt cuộc đã kiếm được bao nhiêu tiền nữa.

“Sao vậy? Chú còn muốn đánh tôi nữa à…”

Chị ta chịu đựng sợ hãi còn muốn nói chuyện, Tạ Văn Bân lại đột nhiên ném mạnh cái cuốc lên trên mặt đất: “Được rồi! Cô đừng làm chuyện mất mặt xấu hổ ở trước mặt Tạ Tri Viễn nữa có được hay không, cô là nghèo điên rồi chưa từng nhìn thấy tiền đấy à? Người ta kiếm được tiền hay không kiếm được bao nhiêu tiền thì liên quan gì đến cô! Rồi xây nhà hay không mua xe đạp hay không cũng liên quan gì đến cô? Cô nhìn cái đức hạnh thấy tiền là sáng mắt kia của cô đi, nào chút dáng vẻ nào như là người làm chị dâu chứ hả!”

Kim Tuệ Tuệ bị anh ta dọa sợ, nghe anh ta nói lời khó nghe như thế, lập tức cũng bực, lúc này chị ta sợ Tạ Tri Viễn là không sai, nhưng cũng không sợ Tạ Văn Bân! Anh ta hếch mũi lên mặt với ai chứ!

“Tạ Văn Bân con chó Nhật này anh nói ai thế hả? Anh ăn gan hùm rồi đúng không? Còn dám mắng bà đây?”

Nếu là bình thường, chị ta la lối khóc lóc mắng chửi người như thế, Tạ Văn Bân chắc chắn sẽ không nói thêm gì nữa, nhưng hôm nay Tạ Văn Bân không biết lửa giận từ chỗ nào ra, chẳng những không hề lúng túng chút nào, còn gân cổ lên mà mắng chị ta.

“Nói chính là cô đấy! Muốn la lối khóc lóc thì cút trở về cho tôi, đừng có ở bên ngoài làm mất mặt người nhà họ Tạ tôi!”

Kim Tuệ Tuệ gả cho Tạ Văn Bân nhiều năm như thế, chưa từng bị anh ta mắng như thế làn nào, lập tức cũng đỏ mắt, xắn tay áo lên liền xông tới muốn đánh nhau với anh ta.

Tạ Văn Bân chẳng buồn cầm cuốc, túm lấy cánh tay Kim Tuệ Tuệ lập tức kéo người trở về.

“Đi trở về cho tôi!”

“Đồ chó má Tạ Văn Bân nhà anh, anh buông tay cho bà đây…”

Kim Tuệ Tuệ tuy rằng to béo, nhưng đó cũng chỉ toàn là thịt mỡ, Tạ Văn Bân dì sao cũng là nông dân đã quen làm việc nhà nông, lôi túm kéo đến nỗi cánh tay Kim Tuệ Tuệ bị siết đến đỏ bừng, chị ta dù có chết sống cũng không giãy giụa ra nổi.

Kim Bảo lớn như thế cũng chưa từng thấu cha mẹ om sòm tới như vậy, sợ tới mức đứng ở tại chỗ lời nói cũng không biết nói, hơn nửa ngày mới phản ứng lại, gân cổ lên khóc lóc đuổi theo.

Bà Lý hết nhìn Tạ Tri Viễn với Sơn Trà, lại nhìn Kim Tuệ Tuệ và Tạ Văn Bân, nói: “Sớm đã nên dạy dỗ cô ta rồi, nếu như sớm dạy dỗ một chút, thì hai anh em này cũng đã không biến thành như vậy.”

Kim Tuệ Tuệ đi rồi, bất kể là người đứng hóng chuyện hay là người không có ý tốt, cũng không dám nán lại đứng ở trước cửa nhà Sơn Trà, lập tức tản đi.

Trần Hữu Thụ cân nhắc nửa ngày, thấy Kim Tuệ Tuệ không lấy được chút của thơm gì từ chỗ đôi vợ chồng son này, phút cuối cùng đến rắm cũng không dám đánh một cái, cũng nhanh chóng xám xịt rời đi.

Tưởng Ngọc Trân hoàn toàn không ngờ mọi chuyện sẽ đi theo hướng này, đứng ở phía sau siết một đôi tay đến nỗi xanh trắng, chuyện cô ta muốn biết một câu cũng không nghe được, lại trông thấy Tạ Tri Viễn nâng niu Sơn Trà cứ như con ngươi của mình, ghen tị trong lòng nảy nở sinh sôi cứ như cỏ dại, nhưng hướng đi của mọi chuyện lại hình như bắt đầu từ lúc bọn họ quyết định gả Sơn Trà cho Tạ Tri Viễn ngày đó đã hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo rồi.

Lúc ban đầu bọn họ muốn gả Sơn Trà cho Tạ Tri Viễn là muốn nhìn cô chịu khổ cơ mà, đến cuối cùng sao mọi chuyện lại thành ra như thế này?