Lúc trả tiền, Sơn Trà cũng đã lén thanh toán.

“Em xem em làm cái gì vậy chứ, chị có thẻ công nhân, trừ tiền từ trong thẻ là được.”

Sơn Trà khẽ chớp mắt với cô ấy: “Thế thì không được đâu ạ, nào có chuyện em nhờ chị giúp đỡ xong còn để chị phải mời em ăn cơm nữa chứ.”

Trước khi đi, Sơn Trà lại đưa cho Hà Văn Hội một món quà nhỏ, Hà Văn Hội không biết là gì, vội vàng liên tiếp nghiêm túc chối từ không muốn nhận.

“Con nhóc này em đang làm gì vậy, trong xưởng bọn chị rất là có kỷ luật, nếu em cho chị thứ gì không nên cho, chị cũng không thể nhận, sẽ trái với kỷ luật trong xưởng.”

Sơn Trà nói: “Không phải là thứ gì quý lắm đâu ạ, là hai bộ quần áo mà em tự làm thôi, cũng không đáng bao nhiêu tiền, sẽ không làm trái kỷ luật đâu chị.”

Hà Văn Hội có chút nghi hoặc mở túi đóng gói ra, bên trong vậy mà lại là hai bộ áo khoác xinh đẹp, nguyên liệu lông cừu màu nâu nhạt, kiểu dáng đơn giản phóng khoáng, trông miễn bàn có bao nhiêu xinh đẹp lẫn kỳ công.

Cô ấy vốn không định nhận đồ của Sơn Trà nhưng vừa mở ra lại thích vô cùng.

Thứ này của Sơn Trà quả thực là khiến cho cô ấy rất thích, cô ấy lập tức luyến tiếc nói ra lời bảo Sơn Trà lấy lại đồ về, thế là quay đầu lại lấy từ trong phòng mình ra mấy chục đồng tiền, muốn nhét cho Sơn Trà.

“Đồ này chị nhận, cơ mà không thể lấy không của em, em cầm lấy tiền đi.”

Sơn Trà xua tay: “Lúc chị Văn Hội đưa cờ thưởng đợt nọ đã cho em hai mươi đồng tiền rồi, vải dệt này mua tới cũng không đắt, nếu như chị lại cho em tiền nữa, khéo có khi em lại phải lấy lại đồ về mất thôi.”

Hà Văn Hội lúc này mới từ bỏ, nếu là đưa tiền thì cô ấy chắc chắn nói cái gì cũng không cần, hai kiện quần áo này cô ấy lại thật sự rất thích, cho dù chưa mặc lên người, cô ấy cũng có thể tưởng tượng ra được, mặc vào sẽ đẹp biết bao nhiêu.

“Vậy chị sẽ nhận lấy vậy.”

Sơn Trà cười nói: “Nhận lấy đi, thật không đáng giá bao nhiêu tiền đâu, còn phải cảm ơn chị Văn Hội đã giúp em một chuyện lớn như thế nữa mà.”

Hà Văn Hội không khỏi ở trong lòng cảm thán, cô gái này dáng vẻ tốt có trí tuệ liền không nói, EQ cao như thế, nói chuyện còn làm cho người ta thích, về sau chắc chắn là người có thể làm nên việc lớn.

“Hai ngày này chị sẽ đề xuất lên trên cho em, nếu có thể thành công, chị sẽ đến nhà em tìm em nhé.”

Cô ấy còn nhớ rõ nhà Sơn Trà ở đâu, đi một chuyến cũng không sao.

“Chị Văn Hội, em hiện tại đã kết hôn rồi, không còn ở nhà nữa, mà ở thôn Tam Tuyền bên cạnh vịnh Thanh Thủy. Có điều nếu như có thể thành công, cũng không cần vất vả chị đi một chuyến, hai ngày nữa lại đến thành phố một chuyến là được.”

Sơn Trà sợ cô ấy đến vịnh Thanh Thủy không tìm thấy người, lúc này mới nói ra chuyện kết hôn với cô ấy.

Hà Văn Hội vừa nghe, lại lập tức trợn tròn đôi mắt: “Em mới mười chín đã kết hôn rồi á? Có phải là ba mẹ em ép em kết hôn đúng không?”

Cô ấy liên tưởng đến ngày đó lúc đi tìm Sơn Trà nhìn thấy Triệu Xuân Hoa và Tưởng Vệ Quốc, lập tức liền hoài nghi là hai người bọn họ ép Sơn Trà kết hôn, dù sao ở trong mắt của Hà Văn Hội, Sơn Trà mười chín tuổi mới đang là độ tuổi đẹp nhất rồi, sao lại đi kết hôn sớm như thế chứ.

Sơn Trà cười nói: “Thêm một tháng là đã hai mươi rồi, kết hôn không liên quan gì đến bọn họ, là ý nguyện của chính em, hiện tại anh ấy không ở nhà, hôm nào có rảnh sẽ dẫn anh ấy tới gặp chị, chị Văn Hội cũng biết ấy, lúc ấy ví tiền của chị mất, người giúp đỡ bắt kẻ trộm chính là anh ấy đấy.”

Hà Văn Hội lập tức nhớ tới lúc ấy có một gương mặt khác cũng làm cô ấy ấn tượng khắc sâu.

“Là đồng chí mà có vóc dáng rất cao, khuôn mặt cũng khá xinh đẹp đó sao.”

Sơn Trà gật gật đầu.

Hà Văn Hội vừa nghe là anh, trong lòng hơi thả lỏng xuống, trai tài gái sắc thế này, xem ra cũng rất xứng đôi, trọng điểm là phẩm chất cũng đều khá tốt.

“Lúc ấy chị cũng muốn đi cảm ơn cậu ấy, chỉ là không nghe được nơi ở, chỉ nghe được nhà em nên không đi. Hiện tại hai người các em lại thành người một nhà, đây thật đúng là có đủ duyên phận, hôm nào thật phải hẹn gặp mặt các em một lần mới được, tiện thể cảm ơn cậu ấy nữa.”

Sơn Trà sảng khoái nói: “Vâng, chờ anh ấy trở về, chúng em chắc chắn sẽ lập tức tới gặp chị.”

Hà Văn Hội cười gật đầu đáp lại, hai người vừa nói vừa đi về phía cổng lớn xưởng dệt.

Hà Văn Hội vốn dĩ muốn tiễn Sơn Trà đến cửa nhìn cô lên xe rồi trở về, kết quả nửa đường lại có người tới tìm cô ấy, Sơn Trà cũng không làm trễ nải thời gian của cô ấy nữa, khuyên người cứ đi trở về trước.

“Không sao đâu, chị Văn Hội, chị cứ lo chuyện của chị đi, em cũng không phải là không biết đường.”

Hà Văn Hội lại dặn dò cô hai câu, liền đi theo người kia cùng rời đi, Sơn Trà một mình ra xưởng dệt, đến bên ngoài trước sân ga giao thông công cộng chờ xe, quay đầu lại nhìn thấy chú bảo vệ giữ cửa hôm nay đã mang cô đi tìm Hà Văn Hội kia, chú ấy vẫn còn mặc bộ áo khoác xám xịt kia, cũng đứng ở trước sân ga giao thông công cộng, thấy Sơn Trà thì lập tức cười tủm tỉm đi lên trước, nói: “Tìm được người chưa?”

Sơn Trà gật gật đầu: “Tìm được rồi ạ, cảm ơn chú.”

Chú bảo vệ giữ cửa xua xua tay: “Khách sáo gì chứ, lúc nãy cháu tới tìm Văn Hội là có chuyện gì thế?”

Sơn Trà thấy chú ấy thân thiết, lại giúp chuyện cho mình, cũng không có cố ý gạt chú ấy, bèn nói đại khái lại chuyện đã nói với Hà Văn Hội cho chú ấy.

Chú ấy nghe xong thì nhịn không được tán dương: “Cô bé này thật ra cũng rất giỏi giang đấy chứ, chuyện này cũng phải quăng vào không ít tiền nhỉ, cháu không sợ làm thâm hụt tiền mua bán à?”

“Lỗ thì lại kiếm thêm, làm buôn bán nào có chuyện lời mãi mà không lỗ chứ ạ.” Sơn Trà trả lời.

Chú bảo vệ lại liên tục gật đầu: “Có lý.”

Chú ấy còn muốn nói tiếp nhưng chuyến xe buýt mà Sơn Trà chờ kia đã tới rồi, cô nhanh chóng chào tạm biệt với chú bảo vệ trông cửa.

“Chú ơi xe cháu chờ tới rồi, lần tới lại cùng nói chuyện tiếp với chú nha.”

Chú bảo vệ vẫn là cười tủm tỉm: “Được, cháu tới lúc nào cũng sẽ được chào đón.”

Sơn Trà cũng không rảnh lo nghĩ nhiều, nhanh chóng lên xe.