Người đều tản ra, lúc àny mới phát hiện mấy anh em nhà họ Kim không chiếm được chỗ tốt nào dù chỉ một chút, một người hai người trên mặt ai cũng đều có thương tích, người đánh Tạ Văn Bân, anh cả của nhà họ Kim bị thương nặng nhất, cứ như thế sau một lát mặt đã hoàn toàn sưng lên, nhìn giống như một cái đầu heo, Sơn Trà nhìn thấy đã không nhịn mà bật cười.

Tạ Tri Viễn hung ác che chở Sơn Trà đứng ở một bên, lời gì cũng chưa nói, nhưng lại không thể khiến người khác bỏ qua.

Kim Tuệ Tuệ tránh ở phía sau đám người, chị ta đã sợ tới mức run lên bần bật, sợ Tạ Tri Viễn đánh hăng say, một chút nữa cũng đem chị ta lôi ra đánh một trận.

Bất quá ánh mắt Tạ Tri Viễn cũng chưa từng nhìn chị ta lấy một cái, chỉ nhìn Tạ Văn Bân rồi nói: “Anh, chuyện này vốn dĩ em không nghĩ sẽ quản, nhưng nhà họ Kim bọn họ lại khinh người quá đáng, nhà họ Tạ chúng ta cũng không phải không có ai, hiện tại anh muốn xử lý như thế nào anh cứ nói.”

Anh mặc kệ việc nhà Tạ Văn Bân, nhưng nó cũng không đại biểu việc anh có thể trơ mắt nhìn anh trai mình bị người ta thoả sức ức hiếp.

Tạ Văn Bân nghe thấy lời này của anh, cũng không biết nghĩ tới cái gì, hốc mắt lại đỏ lên, lôi kéo tay Tạ Tri Viễn nức nở nói: “Anh vô cùng xin lỗi em, đều là do anh, anh vô cùng xin lỗi em.”

Tạ Tri Viễn cũng không nói chuyện, cũng không có tiếp nhận lời xin lỗi của Tạ Văn Bân, cũng không có lùi tay mình về.

Tạ Văn Bân chậm rãi rụt tay mình về, xoa xoa đôi mắt, quay đầu nhìn Kim Tuệ Tuệ rồi nói: “Nếu như cô không muốn làm ầm mọi chuyện đến mức khó coi thì hãy cùng tôi đi ly hôn, về phần Kim Bảo Ngân Bảo nếu như cô muốn, thì cô cứ chọn một đứa, còn nếu như cô không cần, hai đứa chúng nó đều để tôi nuôi, cho dù tôi có phải ăn cỏ ăn trấu cũng có thể nuôi nổi.”

Kim Tuệ Tuệ cuối cùng cũng đã hiểu rõ, người hiền lành như Tạ Văn Bân trước kia đã không còn, anh đã hạ quyết tâm, cuộc hôn nhân này không muốn ly hôn cũng không thể được.

Chị ta nhìn nhìn Kim Bảo và Ngân Bảo, lời còn chưa nói thì mẹ chị ta đã nhanh mồm nói: “Không cần! Đều là họ Tạ, muốn chúng nó để làm gì!”

“Ly hôn thì cứ ly hôn, chẳng lẽ ly hôn rồi là không thể lại tìm người khác hay sao? Chờ đến khi trở về mẹ lại tìm cho con một người so với cậu ta tốt hơn gấp một trăm lần, chúng ta không cần con chồng trước, nghe lời!”

Tạ Văn Bân đối với những lời này cũng không có phản ứng gì, vẫy tay đem Kim Bảo Ngân Bảo đến trước mặt mình, nói với hàng xóm cách vách mình: “Làm phiền các người giúp tôi nhìn hai đứa nhỏ này một chút, đợi chút tôi về sẽ đón hai đứa nó trở về.”

Người hàng xóm kia vừa mới vừa gật đầu một cái, anh ta lại lần nữa nhìn Kim Tuệ Tuệ nói: “Đi, đi ly hôn.”

Rốt cuộc Kim Tuệ Tuệ cũng không có biện pháp phản kháng, chị ta thậm chí không có hoàn toàn ý thức được rốt cuộc ngày hôm nay đã xảy ra cái gì, làm sao mà chỉ mới ngày hôm qua chị ta còn đang sống rất tốt với Tạ Văn Bân, vậy mà ngày hôm nay đã đi tới mức ly hôn không thể cứu vãn thế này?

Người nhà họ Kim vốn là tới để uy hiếp Tạ Văn Bân đừng ly hôn với Kim Tuệ Tuệ, nào biết đến cuối cùng mục đích không thành, ngược lại bọn họ còn ăn lỗ nặng, bị ăn đánh ở thôn Tam Tuyền, ngay cả rắm cũng không dám thả một cái đã mặt xám mày tro rời đi rồi.

Có điều trước khi mẹ Kim Tuệ Tuệ rời đi còn đem hết tất cả của hồi môn lúc trước của Kim Tuệ Tuệ như đệm, chăn, và những món đồ khác, tất cả đều dọn đi rồi, Tạ Văn Bân cũng không cản.

Chờ bọn họ vừa đi, Tạ Văn Bân cùng với Kim Tuệ Tuệ đi lên trấn trên làm thủ tục ly hôn.

Sau đó vào ban đêm, Kim Tuệ Tuệ đã chạy về nhà họ Kim, từ nay về sau không còn quan hệ gì với Tạ Văn Bân của nhà họ Tạ nữa.

Khi Tạ Văn Bân cùng với Kim Tuệ Tuệ đi làm thủ tục ly hôn, Sơn Trà đã cùng với Tạ Tri Viễn đã trở về nhà trước.

Cái gì Tạ Tri Viễn cũng chưa nói, trở về giống như muốn hấp thu năng lượng từ trên người Sơn Trà vậy, xem cô giống như cục sạc mà ôm cô cả nửa ngày.

Sơn Trà cũng không nói chuyện, tùy ý để anh ôm, chờ anh ôm xong rồi, Sơn Trà đi vào trong phòng lấy ra một trăm đồng tiền, đưa cho Tạ Tri Viễn nói: “Đây cũng không phải là cho mà là cho mượn.”

“Chờ đến khi anh của anh kiếm được tiền lại để anh ấy trả lại cho em.”

Cô vẫn cảm thấy vài câu xin lỗi nhẹ tênh đó căn bản không thể đền bù cho việc Tạ Văn Bân làm một người anh trai thất trách nhiều năm như thế, nhưng cô cũng biết rất rõ ràng, Tạ Tri Viễn và Tạ Văn Bân không phải loại người giống nhau, Tạ Văn Bân có thể vì gia đình an bình để cho Kim Tuệ Tuệ tác oai tác quái không dám đối xử tốt với người em trai của mình, hiện giờ anh ta gặp khó Tạ Tri Viễn lại không cách nào hoàn toàn sống chết mặc bây mặc kệ anh ta được.

Ai bảo người đàn ông của cô lương thiện làm gì.

Tạ Tri Viễn nhận lấy một trăm đồng, sau đó lại đem Sơn Trà ôm vào trong lòng ngực nói: “Cảm ơn vợ, có điều số tiền này anh của anh phỏng chừng sẽ không cần đâu.”

Sơn Trà không nói chuyện, cô thầm nghĩ anh của anh lại không ngốc, vì sao lại không cần.

Chẳng qua sự thật đã chứng minh, Tạ Tri Viễn thật sự rất hiểu Tạ Văn Bân, trong nhà Tạ Văn Bân bị Kim Tuệ Tuệ một hơi lấy đi tan tác không thừa lại nhiều đồ lắm, vậy mà Sơn Trà đưa một trăm đồng kia anh ta lại vẫn như cũ không muốn nhận lấy.

Anh ta cự tuyệt ý tốt của Tạ Tri Viễn, lại trở về với dáng vẻ hiền lành từ trước đến nay của mình, ở trước mặt anh một bên co quắp xoa xoa tay, một bên nói: “Trong nhà vẫn còn, không cần phải mượn của em, hai đứa kiếm tiền cũng không dễ dàng. Anh đã nghĩ kỹ rồi, chờ hết năm này anh sẽ đi vào trong thành tìm một chỗ làm công kiếm tiền, cây dời chỗ thì chết, người dời chỗ thì sống, chỉ cần chịu làm sẽ không thể nghèo nổi đâu.”

Tạ Tri Viễn xem anh ta cũng không cần, anh cũng không kiên trì, đem tiền nhét trở lại trong túi, sau đó hỏi: “Vậy Kim Bảo và Ngân Bảo phải làm sao bây giờ?”

Tạ Văn Bân trả lời: “Kim Bảo cũng đã lớn rồi, có thể chăm sóc tốt em trai, là do trước kia bọn anh không dạy tốt nó, hy vọng về sau Kim Bảo có thể gánh vác tốt trách nhiệm của một người anh.”

“Hơn nữa cách một khoảng thời gian anh sẽ trở về một chuyến, không có việc gì.”

Tạ Tri Viễn biết Tạ Văn Bân đã hạ quyết tâm, cũng không lại khuyên bảo thêm cái gì.

Hai người hơn nửa ngày nhìn nhau không nói gì, đã nhiều năm không có đứng chung một chỗ nói chuyện như thế này, hiện tại cho dù có đứng chung một chỗ cũng không có gì để nói.

Tâm tình Tạ Văn Bân lại rất không tồi, cố phá vỡ sự trầm mặc phất tay với Tạ Tri Viễn nói: “Mau trở về đi thôi, ngày mai không phải còn muốn đi họp chợ mua hàng tết sao? Đừng để cho vợ em chờ lâu.”