Triệu Xuân Hoa dồn hết sức lực muốn đối đầu với Sơn Trà, trong lòng Tưởng Ngọc Trân lại không quá muốn bộ quần áo kia, cũng không phải không thích do nó xấu, chủ yếu là do cô ta không có trắng giống như Sơn Trà, cô ta không nghĩ sẽ mua giống với Sơn Trà, nếu mặc lên rồi so sánh thì sẽ bị Sơn Trà áp đảo.

Cô ta túm túm Triệu Xuân Hoa, đang muốn nhỏ giọng nói chuyện, người bán hàng lại nói nói: “Thật ngại quá, cái này không có nhiều, chỉ có một bộ này mà thôi.”

Chỉ có một bộ này mà thôi? Tưởng Ngọc Trân vừa nghe, trong lòng lập tức thay đổi chủ ý.

Bộ quần áo kia không riêng gì màu sắc hay là hình thức, đây cũng là lần đầu cô ta nhìn thấy, trong lòng kỳ thật cũng thích không thôi, nhưng mà cô ta vẫn nhớ đến việc Kim Tuệ Tuệ một hai phải mua cho bằng được bộ váy giống với Sơn Trà kia, cô ta không phải Kim Tuệ Tuệ, chuyện tự rước lấy nhục thế này cô ta tuyệt đối sẽ không làm.

Có điều nếu như chỉ có một bộ quần áo vậy thì không giống nhau, chỉ cần cô ta đem quần áo đoạt lại, ai sẽ biết bộ quần áo này Sơn Trà mặc đẹp mắt hơn cô ta chứ?

Nghĩ đến đây, cô fa lập tức có tinh thần, cũng kêu la nói: “Vậy đem bộ quần áo này bán cho tôi đi, còn có bộ trên người tên đó tôi cũng muốn.”

Tưởng Ngọc Trân vừa nói vừa chỉ vào Tạ Tri Viễn, nói với người bán hàng.

Cô ta không chỉ coi trọng bộ đồ mà Sơn Trà đang mặc trên người kia, còn có bộ mà Tạ Tri Viễn mặc trên người kia cô ta cũng coi trọng, đến lúc đó mua về mặc cùng với Chu Bình An, nhất định đến lúc đó Chu Bình An sẽ khen cô ta có mắt nhìn.

Tưởng Ngọc Trân nghĩ thì khá tốt, nhưng người bán hàng lại không thuận theo ý cô ta mà nói: “Bộ quần áo này bọn họ đã mua rồi, cô hãy nhìn bộ khác đi.”

Triệu Xuân Hoa vừa nghe, lập tức chống eo, nơi này không phải là Vịnh Thanh Thuỷ, dù sao cũng không ai nhận ra bà ta, bà ta cũng không cần phải khách khí với Sơn Trà làm gì: “Không phải cô ta còn chưa đưa tiền hay sao? Làm sao mà có thể tính là cô ta đã mua? Ý của người bán hàng cô là gì vậy hả? Chê chúng tôi mua không nổi hay là như thế nào? Ái chà, tôi đã biết, hai người các người quen biết nhau đúng không? Cho nên cô mới cố ý đem quần áo để lại cho cô ta, không muốn bán cho chúng tôi có phải hay không?”

“Lãnh đạo của các người đâu? Tôi muốn gặp lãnh đạo của các người, thật ra tôi lại muốn hỏi một chút, các người bán hàng rốt cuộc là làm việc như thế nào vậy hả?”

Người bán hàng vừa nghe, tức khắc đã nổi trận lôi đình, cho dù cô có quen biết với Sơn Trà thì đã làm sao chứ? Không chỉ một mình cô quen biết mà cả những người bán hàng lâu năm của cửa hàng bách hoá này cũng đều biết đến Sơn Trà nữa đấy! Ngay cả người phụ trách bọn cô cũng quen biết Sơn Trà đấy.

Lúc người bán hàng đang muốn nói chuyện, Sơn Trà lại kéo cô ấy lại một chút, sau đó chớp chớp mắt với người bán hàng.

Rồi cô mới nói: “Nếu cô ấy đã muốn, vậy cứ cho cô ấy đi, đây chính là khách hàng lớn đó, mau mang hai người bọn họ đi thanh toán tiền đi.”

Người bán hàng vừa nghe, lập tức hiểu rõ ý của Sơn Trà, một bụng lửa giận lập tức tan thành mây khói, sắc mặt biến đổi rồi nói: “Nếu các người đã muốn như thế, vị khách hàng này cũng đồng ý nhường cho các người, vậy tôi đây sẽ đóng gói lại cho các người, các người đi đến đây tính tiền với tôi.”

Triệu Xuân Hoa cùng với Tưởng Ngọc Trân vốn dĩ đã hạ quyết tâm phải tranh đấu sống chết một phen với Sơn Trà, vậy mà lại trăm ngàn lần không nghĩ tới, lúc này Sơn Trà lại không nói hai lời mà đã đem quần áo nhường lại cho bọn họ, làm sao mà bỗng dưng cô lại hào phóng đến như thế, điều này ngược lại đã làm cho trong lòng hai người bọn họ ngay lập tức lòng lộp bộp một tiếng.

Tưởng Ngọc Trân thấy người bán hàng vừa nói vừa cúi người cầm biên lai viết lên, tức khắc chuông cảnh báo trong lòng vang lên, cuối cùng đã nghĩ tới một vấn đề quan trọng, cô ta nhanh cất tiếng hỏi: “Từ từ, bộ quần áo này bao nhiêu tiền?”

Người bán hàng đã nhanh chóng đem biên lai viết ổn thoả, đưa cho cô ta rồi nói: “Cái màu trắng này có giá một trăm mười lăm đồng, cái màu xám của nam giá rẻ chút, là một trăm đồng, tổng cộng là hai trăm mười lăm đồng, xin đi theo tôi đến bên này để tính tiền.”

Triệu Xuân Hoa vừa nghe, đôi mắt đã trừng to giống như chuông đồng rồi, bà ta thất thanh hét toáng lê: “Nhiều vậy sao? Một trăm mười lăm đồng? Chỉ có một bộ áo bông mà đã một trăm mười lăm đồng rồi? Sao cô không đi ăn cướp luôn đi? Cho rằng bọn tôi là kẻ ngốc có phải không?”

Tuy Tưởng Ngọc Trân mang theo tiền, nhưng có lẽ cũng chỉ mang theo một trăm ba mươi đồng mà thôi, nhưng số tiền đó là dùng để mua quần áo cho hết thảy người trong nhà nên mới có thể mang theo nhiều như thế, là đã nói tốt với bà cụ nhà họ Chu, muốn mua sáu bộ quần áo. Lúc này bà cụ nhà họ Chu còn nhắc mãi Tưởng Ngọc Trân cả đêm, nói cô ta cần gì phải tiêu tiền, nói trong nhà người khác đều là mua vải dệt về tự mình làm, còn cô ta cứ nhất quyết dù thế nào cũng phải đi vào trong thành mua.

Nếu không phải Tưởng Ngọc Trân nói chủ yếu là do thấy Chu Bình An trở về nên mới muốn mua cho anh ta một cái áo bông mới, còn có mấy đứa nhỏ ở trong nhà, nếu không tiền này bà cụ nhà họ Chu sao có thể dễ dàng đưa cho.

Tuy rằng ngoại trừ một trăm ba mươi đồng này thì Tưởng Ngọc Trân còn tự mang theo chút tiền riêng của mình bên người, dự định cũng sẽ mua cho Triệu Xuân Hoa một bộ quần áo mới, nhưng nếu thế cũng chỉ có ba mươi đồng mà thôi, còn là trong khoảng thời gian này tích cóp từng chút từng chút một mới có.

Kết quả chỉ có một cái áo bông thế mà cũng dám đòi cô ta một trăm mười lăm đồng sao, việc này rõ ràng là nghĩ cô ta xem tiền như rác sao?

Tưởng Ngọc Trân cũng nghe đến hít hà một hơi, sau đó nổi giận nói: “Đồng chí, cho dù cô có quen biết với Sơn Trà nên cố ý không muốn bán cho tôi thì cô cũng không cần tăng giá thái quá như thế đúng không? Một bộ áo bông mà tốn hơn một trăm đồng hay sao, quần áo này của cô là làm từ vàng hay sao? Tôi đây phải đi tìm lãnh đạo các người hỏi rõ một chút, để cho quản lý các người đến xem, quần áo này có phải có giá cao như thế hay không!”

Hai người vừa uy hiếp lại vừa đe dọa, người bán hàng lại một chút cũng không sợ mà nói: “Cô có tìm ai đi chăng nữa thì bộ quần áo này cũng đều có giá cao như thế này, đây cũng không phải là áo khoác bông các người mặc ở trên người, bên trong vậy mà đều là lông vịt nhung, mới vừa lấy về ở thành thị vùng duyên hải, hàng của chúng tôi nhập đều đều ở đây, cô cho rằng tôi là đang cố ý nâng giá hay sao?”

Triệu Xuân Hoa lại vẫn là không tin: “Nực cười, còn muốn lừa gạt tôi, ngày hôm nay cho dù như thế nào cũng phải gọi lãnh đạo của các người tới, hỏi một chút các người bán đồ rốt cuộc là làm việc như thế nào!”

Hai người ở đó làm ầm ĩ, một người đàn ông trang phục phẳng phiu đang đi tới, người đó không ai khác chính là Lục Xuyên Bình.

Lục Xuyên Bình đi từ xa đã nghe thấy Triệu Xuân Hoa cùng với Tưởng Ngọc Trân tụ ở trước quầy đang ầm ĩ cái gì đó nên cất bước đi qua nói: “Xảy ra chuyện gì vậy hả? Làm ầm lên cái gì thế?”