Chu Bình An vừa trở về nhà, quả nhiên nhà họ Chu đã có chuyện hay để xem.

Lúc không có anh ta, cả gia đình này giống như đều phải sống nhẫn nhịn phụ thuộc dưới tay Tưởng Ngọc Trân vậy, lần này anh ta vừa mới trở về, bà cụ Chu đã vội ôm anh ta mà cảm thán gầy đen đi rồi một hồi xong, mới bắt đầu miệng lưỡi thoăn thoắt mà tố cáo Tưởng Ngọc Trân.

Nhắc tới chuyện này, Sơn Trà còn thấy tủi thân thay cho Tưởng Ngọc Trân.

Tuy rằng cô ta gả cho Chu Bình An là có mục đích, nhưng mà từ lúc vào cửa tới giờ, thật đúng là chưa từng được Chu Bình An cho hưởng bao nhiêu phúc.

Thậm chí ngược lại còn ăn không ít khổ, nhất là từ sau khi bà cụ Chu nằm liệt một chỗ, mọi chuyện lớn bé trong nhà đều đổ hết lên trên đầu Tưởng Ngọc Trân, cô ta làm cũng phải làm, không làm cũng phải làm, so với lúc thời con gái ở vịnh Thanh Thủy, còn phải làm quần quật nhiều hơn.

Thế nhưng bà cụ Chu lại không hề vì vậy mà đối tốt với cô ta hơn, ở trong lòng bà ta, Chu Bình An chính là bảo bối mà bà ta cực cực khổ khổ nuôi thành, kể cả đã người vợ đã mất để lại ba đứa con chồng trước, thì nhà họ Chu bọn họ cũng là một nhà hơn khối nhà khác, nếu không thì một đứa con gái nhà lành như Tưởng Ngọc Trân cũng sẽ không nhất quyết đòi gả đến nhà bọn họ.

Bởi vậy nên bất kể Tưởng Ngọc Trân có làm bao nhiêu việc cho nhà họ Chu, thì bà cụ Chu cũng đều không để vào trong mắt, ngược lại chỉ cần có chút việc làm không tốt, bà ta lại nhớ kỹ như in, bình thường không nói, đó là vì chờ Chu Bình An trở về sẽ kể tội ra.

Lúc này Tưởng Ngọc Trân cũng một bụng tức không có chỗ trút, đầu tiên là không hiểu sao Chu Bình An giống như ăn phải thuốc nổ, vừa xuống tàu hỏa đã nhăn mặt với cô ta, sau đó lại bởi vì chuyện của Chu Minh Tường, lại xối xả mắng cô ta một trận, còn bỏ lại cô ta một mình ở ga tàu hỏa mà tự mình đi trước.

Cô ta nể tình Chu Bình An thương con trai, cho nên không so đo với anh ta, về đến nhà lại phát hiện nhà bếp lúc cô ta đi trông như thế nào, thì giờ về vẫn y hệt như thế, ngay cả mảnh vỡ ấm nước rơi vãi trên mặt đất cũng không có ai quét dọn.

Tết nhất, trong nhà người khác đều là khói bếp từng cơn, đều đã chuẩn bị cơm tất niên gần như xong xuôi hết rồi, mà nhà cô ta thì lại ngay cả một người làm đỡ giúp cho cô ta cũng không có, việc lớn lớn bé bé, tất cả đều dồn hết cho một mình cô ta làm.

Lúc Chu Minh Tường ở nhà vệ sinh, Chu Bình An còn mua cho nó hai cái bánh bao, mà cô ta đến bây giờ chưa được ăn gì, lại không có ai hỏi cô ta lấy một câu.

Tưởng Ngọc Trân càng nghĩ càng cảm thấy một bụng lửa giận không tên bốc lên, lòng chờ mong đối với việc Chu Bình An sắp về hai ngày trước cũng đã tiêu tan sạch sẽ.

Cuộc sống kiểu này một ngày cô ta cũng không chịu nổi được nữa, hôm nay cô ta nhất định phải hỏi cho rõ ràng chuyện Chu Bình An thăng chức mới được, sau đó đợi qua hết năm nay, cô ta sẽ không bao giờ muốn ở lại trong cái thôn này nữa, bà già đáng chết kia ai muốn chăm thì chăm, dù sao cô ta cũng tuyệt đối sẽ không chăm nữa.

Còn cả ba thằng nhóc kia nữa, chờ đến quân đội rồi, cô ta sẽ tống cổ hết tụi nó đến trường, đến lúc đó đã có giáo viên trông giúp, cũng sẽ không cả ngày ở trước mặt cô ta làm cô ta ngứa mắt.

Tưởng Ngọc Trân tự an ủi mình hồi lâu, lửa giận trong lòng cuối cùng mới chậm rãi hạ xuống, sau đó cô ta bưng mấy bắp ngô non đã sớm lạnh ngắt trong nồi cùng với một ít dưa muối, đang muốn bưng về phòng tùy tiện đối phó hai câu, lại nghe thấy trong phòng bà cụ Chu truyền ra tiếng nói chuyện.

"Trong lòng nó cũng chỉ có nhà mẹ đẻ đó của nó mà thôi, con nhìn áo bông mà nó mua cho đám Minh Kiệt Minh Quân mà xem, lại nhìn áo mà nó tự mua cho mình đi, đúng là lòng dạ tham lam mà!"

Tưởng Ngọc Trân vừa vô tình nghe, lại nghe được là bà cụ Chu đang kể tội cô ta, lửa giận vừa mới hạ xuống trong lòng cô ta cứ thế bùng một phát lại dâng lên, đang muốn xốc rèm cửa lên đi vào cãi lại bà ta, lại nghe thấy Chu Bình An trầm giọng nói.

"Mẹ, mẹ đừng nói nữa, con đều biết, thật ra ngay từ đầu con cũng không muốn cưới cô ta, con muốn cưới chính là..."

Câu nói kế tiếp anh ta chưa nói, nhưng Tưởng Ngọc Trân dùng gót chân cũng có thể nghĩ ra, người anh ta muốn nói chắc chắn chính là Sơn Trà.

Tưởng Ngọc Trân tức giận đến đỏ cả mắt, cô ta không nghĩ tới cô ta đã gả vào nhà họ Chu hơn nửa năm, vậy mà trong lòng Chu Bình An tâm tâm niệm niệm lại vẫn là con nhỏ thối Sơn Trà kia.

Cũng không biết là do đói hay là do quá tức giận, lúc này hai mắt cô ta quả thật là như đã biến thành màu đen, vén rèm mà tay cũng đã run run.

Nhưng cô ta không nghĩ tới chuyện khiến cho cô ta run rẩy hơn còn ở phía sau, chỉ nghe Chu Bình An ngừng một lát lại nói tiếp: "Nhưng con không thể ly hôn với cô ta, lần này con từ quân đội ra, là do bây giờ bị xuất ngũ."

"Gì!!!"

Lời này vừa nói ra, không chỉ có Tưởng Ngọc Trân đứng ở bên ngoài nghe lén đầu óc chết lặng, mà ngay cả bà cụ Chu trong lúc nhất thời cũng hoàn toàn không tin được vào lỗ tai của chính mình, hồi lâu chưa lấy lại được tinh thần.

Bà ta lập tức bắt lấy áo Chu Bình An giật giật nói: "Ý gì vậy? Con mau nói cho rõ."

Chu Bình An cả ngày hôm nay đã chưa có sắc mặt tốt, lúc này bị bà cụ Chu túm quần áo dò hỏi, sắc mặt lập tức càng thêm khó coi.

Đợi hơn nửa ngày mới thuật lại nói: "Con ở quân ngũ bị phạm lỗi, trước mắt bị giải ngũ, sau này không được đi bộ đội, chỉ có thể ở nhà làm nông dân."

Bà cụ Chu có phản ứng gì, Tưởng Ngọc Trân không biết, nhưng sau khi cô ta nghe xong lời này, quả thật lập tức trước mắt tối sầm, bát trong tay không cầm chắc, choang một tiếng rơi trên mặt đất, rơi vỡ loảng xoảng.

Bánh ngô lăn đầy đất, Tưởng Ngọc Trân lại hoàn toàn không buồn nhặt, cô ta sắc mặt trắng bệch vén rèm lên xông vào trong, đôi mắt hồng lên như con thỏ nhìn Chu Bình An, giọng the thé nói: "Anh nói gì? Anh lặp lại lần nữa!"

Chu Bình An không nghĩ tới Tưởng Ngọc Trân lại ở bên ngoài nghe lén, nhìn dáng vẻ giống như bị ma ám này của cô ta, cũng không nói chuyện.