Trong nguyên tác, Tạ Tri Viễn là lập nghiệp dựa trên việc kinh doanh lá trà, sau lại bằng sự thông minh của mình, đi từng bước một đi tới vị trí lão đại thương nghiệp, hiện tại Sơn Trà tới, tuy rằng đã có sự thay đổi không ít thứ, nhưng sự nghiệp Tạ Tri Viễn trước nay Sơn Trà lại không có can thiệp qua.

Khi Sơn Trà chuẩn bị ở nhà làm cái công xưởng nhỏ, Tạ Tri Viễn đã từng nói qua, nếu như cô làm một mình không được, như vậy về sau anh sẽ không đi Trung Bình nữa, cùng cô đem cái xưởng này chuẩn bị cho tốt là được, Sơn Trà lại không đồng ý.

Tạ Tri Viễn đối với chuyện nội y là dốt đặc cán mai, nếu không phải kết hôn với Sơn Trà anh có lẽ cũng không biết hoá ra còn có món đồ như thế này.

Anh ở lại quả thật có thể giúp Sơn Trà không ít việc, nhưng nhiều lắm cũng chỉ là chút việc cần sức lực mà thôi, mà như thế thì là ai cũng đều được.

Cô đã nhìn thấy notebook chi chít chữ của Tạ Tri Viễn, biết anh đã vì thế mà bỏ ra không ít tâm tư, đó mới là thứ mà Tạ Tri Viễn am hiểu.

Tuy rằng nói là vàng ở đâu đều có thể sáng lên, nhưng Sơn Trà vẫn thật sự hy vọng Tạ Tri Viễn có thể làm việc mà bản thân mình am hiểu.

Hơn nữa Sơn Trà biết rõ đạo lý trứng gà không thể đặt ở một cái rổ, Tạ Tri Viễn giúp đỡ sự nghiệp của cô, vậy cô cũng phải giúp sự nghiệp của Tạ Tri Viễn, phải biết rằng đây chính là lão đại thương nghiệp trong tương lai đấy, nếu như cứ như vậy mà bị Sơn Trà giữ lấy ở trước mặt, như vậy không phải là đang lãng phí sao.

Cô có thể sống ỷ lại vào Tạ Tri Viễn, nhưng cũng cần phải có tinh thần độc lập khi cần thiết, che chở đối phương để đối phương có thể làm việc bản thân muốn làm, hơn nữa cùng nhau trưởng thành mới là cách tốt nhất để duy trì một mối hôn nhân.

Bà Lưu vẫn là không hiểu, cô chỉ mới có bao tuổi mà tư duy đã cố định thế này, rất khó lý giải ý tứ mà Sơn Trà biểu đạt, nhưng bà vẫn gật gật đầu.

“Được rồi, tuy rằng bà không hiểu như thế nào, nhưng chỉ cần hai vợ chồng các cháu đã thương lượng tốt với nhau rồi, không cãi nhau là được.”

Sơn Trà nghe bà ấy nói như thế, cô nhịn không được mà nở nụ cười.

“Bất quá nếu như mở cái xưởng lá trà kia, có phải Tri Viễn sẽ phải luôn canh giữ ở nơi đó không trở về hay không?”

Sơn Trà còn chưa nói ra lời, Tạ Tri Viễn đột nhiên thăm dò tiến vào nói: “Sẽ không, chỉ là do vừa mới bắt đầu sẽ bận bịu, chờ kế tiếp đều đã ổn định thì sẽ không cần phải luôn ở đó trông coi.”

Khi Sơn Trà đề ra kiến nghị này, Tạ Tri Viễn đã cảm động không thôi, có thể có một người vợ nguyện ý ủng hộ con đường sự nghiệp của anh như thế quả thực là đời trước anh đã tu luyện rất nhiều mới có được diễm phúc thế này, bất quá điều duy nhất làm Tạ Tri Viễn cảm thấy có chút không thể tiếp nhận chính là khoảng thời gian dài ban đầu anh sẽ phải ở riêng hai nơi với Sơn Trà.

Vợ của anh có nghĩ đến anh hay không thì anh không nắm chắc, nhưng anh chắc chắn sẽ nhớ vợ của mình đến mức không thể chịu được.

May mắn từ Trung Hình đến An Thành cũng không tính là quá xa, lại nói anh bên kia tuy rằng không ổn định, nhưng Sơn Trà bên này lại cũng đã ổn định, anh không thể trở về tìm vợ nhưng mà có thể để cho Sơn Trà qua đó tìm anh mà.

Quyết định như thế, anh đã năn nỉ ỉ ôi Sơn Trà vài ngày, cuối cùng mới có thể để cho Sơn Trà đồng ý đi cùng anh đến Trung Bình chuẩn bị cho xưởng lá trà.

Bà Lưu thấy đôi vợ chồng son nãy cũng đã thương lượng ổn thoả với nhau từ trước cả rồi, bà ấy cũng không có lại hỏi thêm cái gì, dù sao cái gì bà ấy cũng không hiểu, chỉ cần đôi vợ chồng son thương lượng tốt với nhau là được.

“Vậy được rồi, ở bên này cháu đã sắp xếp tốt rồi có đúng không? Có gì cứ kêu bà làm, cháu cứ nói với bà trước một tiếng.”

“Bà à, bà cũng đừng bận lòng, cháu cũng đã sắp xếp xong cả rồi.”

Mọi người đều đã làm một hai tháng cũng là quen tay, còn lại cứ để Trương Hỉ Muội hỗ trợ nhìn chút là được, mọi người đều là người cùng một thôn, hơn nữa làm càng nhiều càng nhận được nhiều tiền, đều sợ bản thân làm không tốt thì Sơn Trà sẽ không cần nữa, Sơn Trà đi mấy ngày như thế nhất định sẽ không có vấn đề gì.

Hai người đều hành động mạnh mẽ, sau khi quyết định xong cũng không tiếp tục trì hoãn ở nhà nữa, qua tháng giêng sẽ cùng nhau dọn dẹp một chút rồi đi Trung Bình.

Vốn dĩ Sơn Trà cũng không phải người thích uống trà, đối với lá trà hiểu biết không nhiều lắm, bởi vậy đi một chuyến này trên cơ bản đều là Tạ Tri Viễn sắp xếp.

Qua năm sau tuy rằng nhiệt độ không khí bắt đầu tăng lên, nhưng tổng thể vẫn là rất lạnh, cũng không phải là lúc ngắt lá trà, bất quá theo Tạ Hiện nói, khoảng cách mùa ngắt lấy trà xuân cũng không còn bao lâu, hiện tại bọn họ thừa dịp thời tiết còn lạnh đem xưởng lá trà chuẩn bị cho tốt, vừa vặn có thể đuổi kịp trà xuân để đưa ra thị trường.

Lúc trước đều là Tạ Tri Viễn tới một mình, lần này mang theo Sơn Trà, Tạ Tri Viễn cũng không vội vã lên đường, anh ôm Sơn Trà đi du sơn ngoạn thủy, dọc theo đường đi đều thu xếp vô cùng thoả đáng.

Hai người mất cả mười ngày đi theo lộ tuyến mà Tạ Tri Viễn sắp xếp, sau đó lại tìm được người mà Tạ Tri Viễn quen ở Trung Bình, nhờ người đó hỗ trợ tìm nơi tốt ở Trung Bình.

Xưởng lá trà không thể so với xưởng nội y của Sơn Trà, không cần nhiều đồ vật lắm, nếu muốn cho ra trà tốt, cũng không thể hoàn toàn dựa vào máy móc, nhân công càng quan trọng, bởi vậy chỉ cần có thể có được xưởng bà công nhân, vậy xưởng lá trà cũng đã có thể thành công hơn phân nửa rồi.

Nguồn tiêu thụ thì Tạ Hiện đã tranh thủ đi thăm đi tròn hai ngày một cách rõ ràng.

Đến nỗi lá trà nơi nào ra sao, từ đầu Tạ Tri Viễn đã dự tính sẽ thu mua lại từ thôn dân, Sơn Trà lại khuyên bảo anh nên dùng giá tiền rẻ để nhận thầu vài núi trà, miễn cho về sau xưởng lá trà của anh nếu có thể làm tốt lại bị người có lòng xấu gây rắc rối.

Hai người đi một chuyến này tuy rằng đã tốn gần nửa tháng, nhưng lại làm không ít chuyện, chờ đến khu Sơn Trà chuẩn bị trở về, xưởng lá trà cũng đã ổn thoả.

Sơn Trà đi theo Tạ Tri Viễn, xem hợp đồng xác định việc xưởng lá trà khởi công xong, còn dư lại đều giao cho Tạ Tri Viễn xử lí.