Chờ cảnh vụ viên đem kẻ lừa đảo cùng với người bị lừa rời khỏi thùng xe, cuối cùng lỗ tai Sơn Trà mới được thanh tịnh.

Bốn giờ trước khi xuống xe, cô lại lên giường, quấn chiếc chăn Tạ Tri Viễn đã mua cho cô rồi ngủ một giấc, năm giờ mới đến ga xe lửa An Thành.

Sơn Trà xuống xe lửa, việc đầu tiên là gọi điện thoại qua cho Tạ Tri Viễn, quả nhiên Tạ Tri Viễn vẫn luôn ở bên buồng điện thoại bên kia canh chừng, điện thoại reo một hồi, rất nhanh bị được chuyển vào trong tay anh, Sơn Trà đem sự việc phát sinh trên xe lửa trở thành chuyện chê cười nói với anh, Tạ Tri Viễn nghe xong lại vô cùng nghiêm túc nói: “Sớm biết như vậy thì anh nên đưa em trở về.”

Sơn Trà cười nói: “Nếu như mà anh đưa em về, không phải em cũng sẽ gặp chuyện như thế hay sao?”

Tạ Tri Viễn còn muốn nói nữa, Sơn Trà lại đánh gãy lời anh nói: “Đúng rồi, không nói cái kẻ lừa đảo kia, hôm nay dù sao em cũng tới An Thành, thời gian còn sớm, em muốn đi qua bên dì Văn Hoa kia hỏi một chút chuyện trang sức.”

Việc này năm trước vẫn chưa có giải quyết, vẫn luôn treo ở trong lòng cô, cũng không phải chuyện này.

Tạ Tri Viễn suy nghĩ một chút hỏi: “Vậy em đi một mình có được không?”

Sơn Trà: “Có cái gì mà không được? Đúng vậy lại nói, nếu em có thêm người thân thì sẽ càng tốt. Nếu thật sự không phải cũng không có việc gì, em cũng không phải là con nít, chẳng lẽ còn khóc nhè hay sao?”

Tạ Tri Viễn ở bên kia điện thoại cười rộ lên.

“Được, vậy em cứ đi đi.”

Sơn Trà lên tiếng, sau đó lại nói với anh hai câu: “Được rồi, em không nói chuyện với anh nữa, tiền điện thoại rất đắt, anh mau chóng đi làm việc của anh đi.”

Hiện tại các cuộc điện thoại vẫn bị trừ tiền cả hai chiều, không chỉ Sơn Trà gọi điện thoại bị đòi tiền, mà Tạ Tri Viễn nhận điện thoại cũng bị đòi tiền.

Tạ Tri Viễn tuy rằng kiếm được không ít tiền, nhưng tới khi phải bỏ ra, trừ khi người tiêu tiền là Sơn Trà, nếu không anh vẫn rất tiết kiệm.

Vừa nghe Sơn Trà bên này nói muốn cúp điện thoại “Rất tiết kiệm” Tạ Tri Viễn lại nhanh chóng nói ra tiếng: “Một chút phí điện thoại mà thôi, không tốn mấy đồng tiền, không có việc gì.”

Nói xong lại đề nghị: “Nếu không có thể lắp một cái điện thoại ở nhà chúng ta đi, anh muốn gọi điện cho em mỗi ngày.”

Sơn Trà nghe xong cười nói: “Ý tưởng của anh khá hay, nhưng muốn lắp điện thoại trong nhà thì trước hết phải tìm cách đưa đường dây điện thoại về thôn trước, nếu có thể làm được thì hãy lắp đi.”

Sơn Trà vốn là muốn trêu chọc Tạ Tri Viễn một chút, vậy mà cô lại không ngờ Tạ Tri Viễn sau khi nghe xong lời Sơn Trà nói, lại nghĩ thầm ở trong đầu là thật, anh thầm nghĩ: Chờ đến khi anh trở về sẽ đến tìm Vạn Hồng Hưng, người thành phố này, hỏi một chút, nếu như thật sự có thể làm, như mặc kệ tốn bao nhiêu tiền, anh đều phải nghĩ cách lắp trong nhà một cái mới được.

Chờ Tạ Tri Viễn thật vất vả chịu cúp điện thoại, Sơn Trà vừa hỏi đã biết tiền điện thoại tốn mất năm đồng, nhìn dáng vẻ này nên người trong thôn luyến tiếc gọi điện thoại quả thật đúng là có đạo lý, gọi điện thoại quý như thế này, người bình thường quả thật không thể trả nổi mà.

Sơn Trà thanh toán tiền, lại nói chuyện với ông chủ buồng điện thoại một chút, xem có thể đem hành lý để tạm ở chỗ ông ấy được hay không.

Tất cả hành lý của Sơn Trà đều là Tạ Tri Viễn mua cho cô ăn, quá nặng, cô cũng không nghĩ sẽ xách theo nó chạy khắp nơi nơi. Nếu có thể gửi ở chỗ này, đợi lát nữa trở về đến lấy sẽ nhẹ hơn rất nhiều.

Ông chủ buồng điện thoại mới vừa lấy của cô vài đồng tiền điện thoại, cũng rất hào phóng, nói chỉ cần đồ bên trong hành lý của cô không có cái gì đáng giá là được, nếu không mất thì ông chủ cũng không thể nói rõ được.

Sơn Trà dứt khoát đem một đống đồ ăn cho ông chủ nhìn thoáng qua, nhìn xong ông chủ không khỏi giật mình nói: “Làm sao lại mua nhiều đồ ăn như thế, chính là người vừa rồi mà cô gọi điện thoại kia mua cho hay sao? Nếu vậy thì chàng trai đó cũng thật thương cô rồi.”

Bên cạnh là bà cô bán báo cũng đột nhiên đứng lên nói: “Ông cũng xem cô gái này lớn lên thật xinh nha, nếu như mà là tôi, tôi cũng sẽ đau lòng.”

Sơn Trà nhìn hai người cười cười, sau khi thoải mái hào phóng cảm ơn lời khen ngợi của cô bán báo, ngồi xe buýt đi Quản Văn của nhà họ Hoa.

Vốn dĩ cô không có chào hỏi một tiếng lại đột nhiên đến gặp mặt, còn lo lắng Quản Văn Hoa sẽ không có ở nhà, kết quả mới vừa đi đến ngoài cửa lớn nhà bà ấy đã nhìn thấy Quản Văn Hoa xách theo đồ từ một con đường đối diện đi tới.

Từ xa đã thấy được Sơn Trà, bà ấy nhanh chóng hét lên: “Sơn Trà? Làm sao cháu lại tới đây như thế? Mau đi vào ngồi đi.”

Sơn Trà đi theo bà ấy vào nhà, sau khi hàn huyên vài câu xong đã đi thẳng vào chủ đề, đem mặt trang sức trên cổ mình gỡ xuống rồi nói: “Lần trước khi cháu tới lại quên mất món đồ này, trước khi mẹ cháu qua đời tuy rằng không nói với cháu gì cả, nhưng lại để lại cho cháu mặt trang sức này, cháu sợ sẽ làm hỏng nó nên ngày thường đều không dám mang, sau khi trở về lúc mới nhớ tới có lẽ hẳn là nên đưa cho dì nhìn xem một chút.”

Quản Văn Hoa nghe vậy lập tức có chút kích động đem mặt trang sức nhận lấy, sau khi cầm ở trong tay lăn qua lộn lại nhìn một lần sau, đột nhiên có chút kích động đứng dậy, không lo lắng nói chuyện cùng với Sơn Trà, nhanh chóng chạy về trước phòng ngủ của mình, lục tung tìm món đồ gì ấy.

Sơn Trà trong lòng hơi hơi vừa động, chỉ trong chốc lát, Quản Văn Hoa ngay lập tức lấy ra cái gì đó, cầm so với nhau, sau đó đỏ mắt đi ra, cũng không nói lời nào, bình tĩnh đứng ở chỗ đó nhìn chằm chằm Sơn Trà.

Sơn Trà vừa thấy biểu tình này của bà ấy, còn có cái gì không rõ.

Cô cũng không nghĩ tới lại có thể tình cờ như thế, việc này trong nguyên tác đều không có đề cập tới dì nhỏ có cùng huyết thống, vậy mà lại bị coi đụng vào.

Sơn Trà ngây ra trong chốc lát, nhẹ giọng kêu lên: “Dì nhỏ.”

Hốc mắt Quản Văn Hoa lập tức trở nên hồng hơn, lúc này cảm xúc so với Sơn Trà còn kích động hơn, bà ấy đã cực khổ tìm chị gái ruột đã ra đi nhiều năm như vậy rồi, nhưng duyên phận lại trùng hợp như thế, để cho bà ấy gặp được cô gái nhỏ trước mắt có cùng huyết thống này, là ràng buộc duy nhất mà chị gái bà để lại trên đời.

Sơn Trà quả thật đã chọc vào trái tim của Quản Văn Hoa, tính ra tuy rằng hai người cũng chỉ mới gặp mặt được nhau lần thứ hai, nhưng Quản Văn Hoa giống như là đã sớm nhận thức cô vô cùng nhiều năm rồi vậy, vô cùng chua xót tiến lên đem người ôm chặt.