Buổi tối lúc ngủ, Sơn Trà mới nói với anh chuyện chú nhỏ Phùng Uy sắp chuyển tới An Thành công tác, Tạ Tri Viễn nghe vậy lập tức nói: “Anh bên này trước mắt cũng không có chuyện gì quan trọng, chờ ngày mai anh sắp xếp lại công việc trong xưởng một chút, lại cùng anh Quốc Đống nói một tiếng, để anh ấy trông chừng giúp anh mấy hôm là có thể đi về.”

Sơn Trà khẽ gật đầu, Tạ Tri Viễn lại đột nhiên xoay người đè Sơn Trà ở dưới thân, nhìn cô nói: “Chỉ mỗi chuyện này thôi à? Còn có chuyện khác không?”

Khuôn mặt Sơn Trà đỏ bừng, khóe miệng mỉm cười, nói: “Nếu không thì còn có chuyện gì nữa?”

Tạ Tri Viễn vừa nghe, lập tức hai mắt phát sáng, gần đây anh thường xuyên gọi điện thoại cho Sơn Trà, nếu chỉ là vì chuyện này, Sơn Trà hẳn có thể nói ở trong điện thoại với anh một chút là được, căn bản không cần mất công đến Trung Bình tới tìm anh. Nếu vậy thì chẳng phải có nghĩa là muốn nhìn anh một chút sao, Tạ Tri Viễn có thể không vui sướng sao.

Tạ Tri Viễn vừa vui mừng, Sơn Trà liền phải ăn một chút “Khổ”.

Cũng may hai người hiện tại cũng không có việc bận gì, ở Trung Bình lại không phải ở nhà, cũng không ai tới đây tìm cô, thế là ngày hôm sau cô đơn giản liền không rời giường, dứt khoát nằm ở trên cái giường nhỏ của Tạ Tri Viễn ngủ một giấc tới giữa trưa.

Tạ Tri Viễn thì vui vui vẻ vẻ đến trong xưởng sắp xếp công việc cho mọi người rồi.

Trong xưởng hiện tại cũng còn tính là ổn định, Tạ Tri Viễn đi hơn mười ngày nửa tháng căn bản không có vấn đề gì, Lý Quốc Đống vừa nghe anh nói, liền lập tức gật đầu đồng ý, bảo anh yên tâm giao công chuyện trong xưởng cho anh ta.

Sau đó ngày thứ tư, hai người lại cùng nhau ngồi xe lửa trở về An Thành.

Bọn họ chân trước vừa về An Thành, bọn Phùng Uy cũng dọn đến An Thành, Quản Văn Hoa quả thực miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ, thật vất vả mới tìm được Sơn Trà, hiện tại chồng con cũng đều có thể cùng sống ở một chỗ với bà ấy, bà ấy có thể không vui sao.

Đêm đó liền dự định gọi người hai nhà vào cùng nhau, lại vui vẻ ở bên nhau ăn một bữa cơm.

“Đến lúc đó cũng gọi cả bà Lưu tới đi, để chú nhỏ của cháu cũng được gặp, người hai nhà chúng ta cùng làm quen lẫn nhau.”

Quản Văn Hoa là người cực kỳ hiểu lý lẽ, biết bà Lưu có ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với Sơn Trà, bà ấy cũng thực cảm kích bà Lưu đã chăm sóc Sơn Trà, cho nên lần này người hai nhà cùng nhau ăn cơm, bà ấy mới nghĩ đến gọi cả bà Lưu tới nữa.

Không chờ Sơn Trà gật đầu, bà ấy còn nói thêm: “Đúng rồi, khoảng cách xa như thế, để bà lên xe buýt chắc là cũng không tiện, như vậy đi, dì tìm cho các cháu cái xe, đến lúc đó để hắn đưa các cháu đến trong thôn, lại cùng nhau đón bà đi.”

Sơn Trà vốn cũng có quyết định này, hiện tại thấy Quản Văn Hoa đều thay cô thu xếp, dĩ nhiên cũng không có ý kiến gì, gật đầu đáp ứng.

Hai người ở trong phòng nói xong việc này, ra ngoài liền thấy Tạ Tri Viễn và Phùng Uy ngồi cạnh nhau bàn chuyện công việc.

Tuy rằng Phùng Uy là lần đầu tiên gặp Tạ Tri Viễn nhưng hàn huyên với anh vài câu xong thì rất là vừa lòng đối với người cháu rể này, cảm thấy anh rất có ý nghĩ của mình cùng giải thích, là người thông minh hiếm có.

Tạ Tri Viễn vốn lần đầu thấy chú ấy còn có chút căng thẳng, hàn huyên trong chốc lát xong, phát hiện chú ấy chỉ là thoạt nhìn nghiêm túc, liền hoàn toàn thả lỏng.

Hai đứa nhỏ Phùng Chấn Hưng và Phùng Hân Lam thì đứng ở một bên hứng thú bừng bừng chơi bộ đồ chơi mà Sơn Trà mua cho bọn nó, là một bộ đồ chơi thủ công tinh xảo, vừa lấy ra đã hấp dẫn tầm mắt của hai đứa nhỏ.

Quản Văn Hoa thấy thế, nhịn không được khích lệ nói: “Cô chị này của hai đứa thật đúng là biết cách, hai đứa bọn nó hiếm lắm mới có lúc an an tĩnh tĩnh ngồi ở chỗ đó.”

Tuy rằng Sơn Trà tạm thời không tính toán sinh con nhưng đối phó với đứa trẻ lớn như thế lại rất có cách, cặp song sinh này của Quản Văn Hoa quả thực rất thích người chị này của mình, đối với anh rể Tạ Tri Viễn này cũng cực kỳ vừa lòng.

Tới ngày gia đình tụ hội hôm đó, sáng sớm Quản Văn Hoa tìm cho bọn họ cái xe, đem Tạ Tri Viễn cùng Sơn Trà đưa đến trong thôn.

Từ lúc xe vào thôn đã khiến cho mọi người chú ý, thấy xe ngừng ở cửa nhà Sơn Trà, mọi người chạy nhanh vây lên nhìn trong ngoài xe một lần, lại tò mò hỏi thăm đây là xe từ chỗ nào tới.

Tạ Tri Viễn hàm hồ chưa nói, nhưng trong lòng mọi người đã sớm có suy đoán, đều cảm thấy tám phần là dì nhỏ có bản lĩnh kia của Sơn Trà làm ra.

Mặc kệ là xe của dì nhỏ Sơn Trà hay là cô từ địa phương khác mượn tới, xe này cũng phải đến mười mấy vạn đâu, người bình thường đừng nói là ngồi, chính là thấy kia cũng chưa thấy qua, mọi người lạp tức càng thêm xác định, người dì nhỏ này của Sơn Trà khẳng định không phải là nhân vật tầm thường.

Bà Lưu nghe nói Quản Văn Hoa vì đón mình đi An Thành, đặc biệt tìm chiếc xe, sợ tới mức liên tục xua tay, nói mình không ngồi.

“Xe này cũng không ít tiền đâu, hẳn chính là thứ quý giá, không giống như máy kéo trong thôn, nếu như làm hỏng rồi, bà lại không bồi thường nổi. Trà à, cháu mau trở về nói với dì nhỏ của cháu đi, nói tâm ý bà nhận, xe thì vẫn để dì ấy lái trở về đi.”

Sơn Trà dở khóc dở cười giải thích: “Bà à, bà cứ yên tâm ngồi đi, đây là xe, cũng không phải đậu hủ, nào dễ dàng hỏng như vậy chứ.”

Khuyên can mãi khuyên hơn nửa ngày, cuối cùng mới khuyên được bà Lưu lên xe.

Xe ra thôn Tam Tuyền lên đường lớn, tài xế đang muốn tăng tốc đưa mọi người về thành phố, lại thấy phía trước trên đường lớn có đỗ lại một chiếc máy kéo tắt máy.

Trước máy kéo có một người đàn ông đang đứng, đang mồ hôi đầy đầu kéo cần máy kéo, ý đồ đốt lửa máy kéo, lại mãi mà không lên được.

Ở bên cạnh anh ta còn có hai người phụ nữ một lớn một nhỏ đứng, đang lải nhải nói gì đó, bầu không khí giữa ba người nhìn không tốt lắm.

Thấy trên đường đột nhiên có xe tới, một người phụ nữ khá lớn tuổi trong đó chạy nhanh duỗi tay ngăn bọn họ lại, ngó đầu vào muốn mở miệng bảo bọn họ giúp một chút.

Kết quả cửa sổ xe vừa hạ xuống, người phụ nữ kia thấy ngồi bên trong là một nhà ba người Sơn Trà và Tạ Tri Viễn, lập tức thay đổi sắc mặt, mắt choáng váng.