Cuối cùng Chu Bình An không áp được lửa, hướng Triệu Xuân Hoa trách mắng: “Được rồi, nhanh lên tìm người chuẩn bị máy kéo cho tốt đi.”

Triệu Xuân Hoa bị anh ta mắng, nhanh chóng thay đổi nòng pháo: “Chu Bình An, cậu nói chuyện với ai thế hả? Cậu cũng đừng quên, chỉ cần cậu với Ngọc Trân một ngày chưa ly hôn, cậu vẫn còn là con rể tôi.”

Bà ta biết Chu Bình An với Tưởng Ngọc Trân đạt thành hiệp nghị, chỉ cần Tưởng Ngọc Trân giúp chia rẽ Tạ Tri Viễn cùng Sơn Trà, để Chu Bình An có thể cưới Sơn Trà về nhà, Chu Bình An sẽ bảo đảm về sau không bao giờ dây dưa Tưởng Ngọc Trân hơn nữa còn cho cô ta một số tiền.

Tuy rằng hiệp nghị này nghe qua thật thái quá, nhưng Triệu Xuân Hoa mắt nhìn thấy cũng chỉ có tiền, bà ta một lòng cảm thấy lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, liền tính Chu Bình An hiện tại xuất ngũ, vậy thì tiền trước kia tích góp được khẳng định cũng không ít, nếu cứ như thế ly hôn với Tưởng Ngọc Trân, trước không nói Chu Bình An có đồng ý hay không, chính bà ta đã cảm thấy phí công đầu tiên.

Kể cả bà ta cũng không biết vì sao mọi chuyện hoàn toàn không theo giấc mơ của Tưởng Ngọc Trân, nhưng nếu chuyện đã như vậy, truy cứu nguyên nhân cũng không quan trọng, quan trọng là kết quả.

Tưởng Ngọc Trân dù sao tuổi không lớn, còn có thể tái giá, nhưng mà trước khi tái giá, phải vớt được chút gì đó từ Chu Bình An rồi lại nói.

Trước kia Chu Bình An là con rùa vàng, hiện tại con rùa vàng rớt vào bùn, bà ta cũng chướng mắt.

Nếu Chu Bình An còn đối với Sơn Trà nhớ mãi không quên, vậy thì nếu như thật sự có thể phá tan Sơn Trà với Tạ Tri Viễn thì cũng khá tốt, tránh cho con nhỏ này ỷ vào tìm được cây rụng tiền Tạ Tri Viễn này, mỗi ngày diễu võ dương oai ở trước mặt bọn họ!

Triệu Xuân Hoa nghĩ như vậy, không khỏi im miệng lại, bà ta còn trông cậy vào chuyện lấy tiền từ trên người Chu Bình An, thuận tiện để cho Chu Bình An phá hỏng hai vợ chồng Sơn Trà nữa, phải dỗ yên người đã.

“Bình An, tôi biết lúc ấy đều là chúng tôi không đúng, nhưng cậu cũng thấy, chúng tôi đây không phải cũng đang tận lực đền bù cậu sao, họ Tạ kia không mắc lừa, chúng tôi cũng hết cách, cậu cũng biết, con nhỏ Sơn Trà kia căn bản không tín nhiệm chúng tôi, cho nên chuyện này, cũng không phải chúng tôi không muốn xuất lực đâu.”

Triệu Xuân Hoa nói chậm chậm lại, ôn tồn nói với Chu Bình An.

Chu Bình An nghe bà ta nói như thế, biểu cảm trên mặt cuối cùng mới hòa hoãn chút, gật đầu ừ một tiếng, lại bắt đầu khởi động máy kéo.

Triệu Xuân Hoa cho rằng mình đã dỗ người xong, lén Chu Bình An nháy mắt với Tưởng Ngọc Trân mấy cái, lại hoàn toàn không thấy được Chu Bình An đưa lưng về phía hai người, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh.

Sơn Trà đưa bà Lưu cùng nhau ăn một bữa cơm với cả nhà Quản Văn Hoa, lúc sắp tan cuộc, Quản Văn Hoa gọi Sơn Trà và Tạ Tri Viễn vào một bên, nghiêm trang nói: “Sơn Trà, Tri Viễn, dì có chuyện này muốn hỏi các cháu một chút.”

Tạ Tri Viễn nhanh chóng đứng thẳng thân mình, cung kính nhìn Quản Văn Hoa: “Dì nhỏ, dì cứ nói.”

Quản Văn Hoa chuyển ánh mắt lên trên người Sơn Trà, nhìn ánh mắt của bà ấy giống như đang nhìn hai đứa nhỏ của mình vậy

“Hiện tại chú nhỏ của cháu đã nói với Chấn Hưng bọn họ, dì chỉ muốn hỏi các cháu một chút, có đồng ý tới đây ở cùng với bọn dì không?”

Mức độ quan trọng của Sơn Trà đối với Quản Văn Hoa không cần lời nói, lúc trước sở dĩ bà ấy quyết định tới An Thành, chính là để tìm được người chị gái thất lạc nhiều năm, sau đó chị gái không tìm được, lại ngoài ý muốn tìm thấy huyết mạch Sơn Trà duy nhất còn lại trên đời của bà ấy, Quản Văn Hoa làm dì nhỏ, dĩ nhiên là muốn giữ Sơn Trà ở lại bên người chăm sóc.

Tạ Tri Viễn nghe vậy không có nói đồng ý hay là không muốn trước, mà là chuyển ánh mắt về phía Sơn Trà, nói: “Cháu ở chỗ nào cũng được, chủ yếu là xem Sơn Trà.”

Dù sao Sơn Trà ở đâu anh ở đó, nơi nào có Sơn Trà nơi ấy chính là nhà.

Quản Văn Hoa không nghĩ tới loại chuyện này mà Tạ Tri Viễn cũng nghe lời Sơn Trà như thế, khóe miệng nhịn không được giương lên, cười cười xong cũng nhìn về phía Sơn Trà theo.

Sơn Trà lại tiến lên níu lấy cánh tay của bà ấy.

“Cháu biết dì nhỏ thương cháu, chỉ là cháu cũng không phải trẻ con, không thể chuyện gì cũng đều nhờ dì nhỏ giúp cháu giải quyết.”

“Tuy rằng cháu cũng muốn cùng dì nhỏ ở cùng một chỗ, cơ mà bây giờ nhà xưởng trong thôn còn chưa hoàn hoàn toàn thoát ly quản lý, cháu phải ở trước mặt nhìn, chờ đến lúc mở rộng quy mô, cháu sẽ tìm vài người giúp cháu trông chừng, đến lúc đó ở An Thành mua một phòng ở, lại dọn tới đây ở cùng với dì nhỏ, dì nhỏ thấy như thế nào?”

Tuy rằng cô cự tuyệt Quản Văn Hoa, nhưng lại nói rõ ràng ý nghĩ của mình với Quản Văn Hoa một lần, chẳng những nói có sách mách có chứng, còn cực kỳ có lý tưởng có khát vọng, Quản Văn Hoa vừa nghe, còn có thể có gì để nói.

“Được rồi, cháu đã suy nghĩ như vậy, dì nhỏ cũng không có gì không yên tâm.”

Tuy rằng bà ấy hỏi như thế, nhưng thật ra đã sớm đoán được Sơn Trà hẳn là sẽ không đồng ý, dù sao đây là cô gái cực kỳ có ý tưởng, từ lúc bà ấy vừa mới quen đã biết.

Tuy rằng trước mắt Sơn Trà không muốn dọn vào trong thành phố, nhưng An Thành đến thôn Tam Tuyền dù sao cũng không quá xa, chỉ cần Sơn Trà đồng ý, tùy thời đều có thể tới trong nhà ở lại, Quản Văn Hoa cũng không có gì không yên tâm.

“Thật ra dì sớm đoán được cháu sẽ nói như thế, có điều như vậy sẽ khiến cho Chấn Hưng với Hân Lam buồn nhất, trước đó dì nói với bọn nó chuyện muốn cho cháu tới ở cùng bọn dì, hai đứa bọn nó miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ đâu.”

Quả nhiên, Quản Văn Hoa vừa nói ra chuyện Sơn Trà từ chối ở cùng với bọn họ với cặp song sinh, hai đứa lập tức đôi mắt đều tối sầm.

Sơn Trà thấy thế nhịn không được cười nói: “Không sao đâu mà, kể cả chị không ở nơi này, về sau cũng có thể thường tới chơi, hơn nữa hai đứa không có việc gì cũng có thể tới thôn chị ở mấy hôm, dù sao nhà ta hiện tại nhiều phòng ở, kể cả mọi người đi hết, cũng vẫn sẽ có chỗ ở thôi mà.”

Chấn Hưng nghe vậy đôi mắt lập tức lại sáng lên, hỏi: “Trong thôn có vui không ạ?”

Sơn Trà nhìn thoáng qua chỗ của Tạ Tri Viễn, nói: “Hỏi anh rể của em ấy, anh ấy biết rõ nhất.”

Tạ Tri Viễn kể ra những chuyện mình khi còn nhỏ ở trên núi bắt gà đuổi thỏ trèo đèo lội suối xong, hai đứa bé từ nhỏ đã ở trong thành phố lớn lên lập tức bị lời anh nói hấp dẫn, vội vàng quay đầu nhìn về phía Quản Văn Hoa.

“Mẹ, bọn con có thể đi không?”

Khóe miệng Quản Văn Hoa mỉm cười: “Nếu như hai đứa ngoan là có thể đi.”

Hai đứa nhỏ lập tức bị hai câu này của bà ấy trấn an, tranh giành nhau rửa chén quét rác để thể hiện mình ngoan ngoãn.